CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 51

Nam Kiều bình thản đám: “Tôi sống một mình”.

Thời Việt hỏi: “Cô có anh chị em không?”.

Nam Kiều thấy lạ, không biết tại sao anh lại hỏi như thế nhưng vẫn trả

lời: “Có”.

Thời Việt lấy cốc giấy, rót một nửa bình sữa cho cô: “Vậy sao cô

không biết chia sẻ?”

Vậy tại sao cô không biết chia sẻ. Thật là một câu hỏi lạ lùng.

Nam Kiều có thói quen cho người ta tất cả, cô cho rằng đó là sự vô tư

trong tình yêu. Nếu cô có một quả táo, Châu Nhiên xin cô, vậy cô sẽ đưa cả
quá cho Châu Nhiên. Giống như bây giờ, cô cũng đưa cả bình sữa cho Thời
Việt theo lễ nghĩa đãi khách truyền thống của người Trung Quốc, không hề
nghĩa tới việc chia đôi.

Nam Kiều thấy Thời Việt nói cũng có lý. Bánh mì khô mà có sữa ăn

kèm quả là dễ nuốt hơn. Nhưng nghĩ tới việc cô đang chia sẻ cùng một bình
sữa với người đàn ông mới gặp lần đầu, mùi vị sữa bèn trở nên rất lạ.

Thời Việt đói thật, hai quả trứng gà, bốn miếng bánh mì, nửa bình sữa

nhanh chóng chui vào bụng anh hết. Nam Kiều thấy anh vẫn còn có vẻ
chưa no, liền hỏi: “Anh có chị em không?”.

Lúc này anh cười chân thành hơn tối qua một chút: “Không có, tôi là

con một”

“Người ở đâu?”

“Vụ Nguyên, Giang Tây”.

Nam Kiều cẩn thận nhớ lại kiến thức địa lý Trung Quốc: “Nghe nói

mùa xuân, hoa cải dầu ở đó rất đẹp”. May là cuốn sách đó có kèm ảnh các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.