CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 54

“Anh nói nó giống chó, nó rất không vui”. Nam Kiều lạnh nhạt nói, ấn

vào nút quay lại, máy bay từ từ đáp xuống đất một cách chắc chắn, cánh
quạt quay chậm dần cho đến khi dừng hẳn lại. Để giảm trọng lượng, cánh
quạt được làm rất mỏng và sắc.

“Chất liệu gì vậy?”.

“Sợ carbon”. Nam Kiều đáp không chút do dự, không cần nghĩ ngợi.

“Tốc độ góc là bao nhiêu?”.

“Tốc độ quay lớn nhất là hai trăm độ một giây”.

“Đúng là thứ vũ khí lợi hại cần có trong gia đình, khi đi du lịch và khi

giết người cướp của”. Thời Việt gật đầu tán thưởng bước tới sờ thử, “Có
thể dễ dàng cắt đầu người trong phạm vi trăm mét, đa tạ cô Nam vừa rồi đã
tha mạng cho tôi”.

“Tôi làm máy bay không phải để hại người”. Nam Kiều nhíu chặt đôi

mày nói.

“Thế vừa rồi thì sao?”. Thời Việt dấn thêm một bước.

Vừa rồi? Nam Kiều chau mày, vừa rồi quả là cô muốn dạy cho người

đàn ông này một bài học.

“Cô Nam thật là to gan”. Thời Việt nheo mắt, sờ má mình, trên da vẫn

còn cảm giác bị một lưỡi gió sắc bén lướt qua. Di động của anh đổ chuông,
xe đã tới cổng tiểu khu. Thời Việt bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên quay
đầu lại nói: “Cô Nam, tôi tên gì?”.

“…”

Thời Việt khẽ cười. Rời xa ánh nắng, đoi mắt và nụ cười của anh

dường như lại trở nên lạnh lùng và vô tình, Nam Kiều cảm thấy bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.