CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 88

Âu, cô trở về theo bố đi dự tiệc, không ai biết cô là con gái út nhà họ Nam,
thậm chí mọi người đã quên nhà họ Nam còn có đứa con thứ ba.

Nam Cần nói: “Bố rất hối hận, nói không nên cho em ra nước ngoài

lâu như vậy, bây giờ không quản nổi em nữa”. Rồi thở dài, nói thêm: “Bố
đã sáu mươi ba tuổi rồi”.

Nam Kiều nói khẽ: “Em xin lỗi, sau này mỗi tuần em sẽ về thăm bố

mẹ một lần”.

Nam Cần trừng mắt nhìn cô: “Bố nói còn hai năm nữa bố sẽ về hưu,

em cũng lớn rồi, tranh thủ lúc bố còn đương chức thì lấy chồng đi, lần này
phải tìm được một người trị được em”.

Đôi mày dài của Nam Kiều nhíu lại.

“Đừng nói với chị là không có tình cảm gì đó, hồi đầu Châu Nhiên

theo đuổi em, chẳng phải em cũng không thích sao? Đến lúc người ta theo
đuổi em hai năm, từ Bắc Kinh vượt đại dương đuổi sang tận Đức, em chả
thích là gì? Tình cảm có thể vun đắp, chỉ cần môn đăng hộ đối là sẽ có
tiếng nói chung”.

“Chị thấy Thường Kiếm Hùng cũng được đấy, từ lúc ở Học viện Quân

sự Không quân, chị đã nhận ra cậu ta thích em rồi. Người trong quân đội ra,
biết rõ gia cảnh tính tình, bồi dưỡng một chút là có tiền đồ rộng lớn”.

Nam Cần còn muốn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Nam Kiều thì

đã bị Nam Kiều ngắt lời: “Dạo này em không có thời gian”.

Nam Cần cũng giận: “Chuyện cưới hỏi quan trọng hay chuyện công ty

của em quan trọng?”.

Nam Kiều không nể mặt chị cả chút nào: “Chuyện công ty”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.