CÂY SA KÊ LƯU LẠC - Trang 121

Giao thừa năm ấy, dưới ánh đèn chập chờn trong nhà hàng Brittany, tôi

ngồi bên vòng xoay ngựa gỗ. Rượu và nước mắt che mờ mắt tôi. Hàn Tinh
Vũ và bạn của anh đứng bên cạnh tôi nói chuyện, những ồn ào xung quanh
giống như tôi cách xa với thế giới của họ. Tai của tôi chỉ là một nơi hoang
liêu không tiếng động.

Mãi đến khi Hàn Tinh Vũ kéo tôi ra ngoài xem pháo hoa, không khí giá

lạnh ùa đến, tôi mới từ thế giới cách xa mọi người quay lại hiện thực thê
lương. Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển ngước nhìn bầu trời lấp lánh
pháo hoa. Một đóa rồi một đóa pháo hoa nở tung trên bầu trời. Tôi ngước
nhìn nhưng chỉ với vẻ mặt tái nhợt.

Khi đóa pháo hoa cuối cùng rơi xuống bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu nhìn

Hàn Tinh Vũ. Trong nháy mắt, tôi phát hiện tôi không quen anh ta, tại sao
tôi lại theo con người xa lạ này đến nơi xa lạ này chứ? Nếu Lâm Văn
Phương biết được, sẽ rất đau lòng. Từ khi nào tôi lại phản bội tình yêu của
chúng tôi? Để mình anh trôi dạt tại chốn đó, bị nước nhấn chìm.

Có lẽ tôi chưa bao giờ yêu Hàn Tinh Vũ, tôi chỉ tưởng rằng tôi có thể

thương anh ấy.

Đội tìm kiếm sau hai ngày sục sạo đã từ bỏ, Lâm Văn Phương vẫn

không trở về. Khi chúng tôi lần đầu tiên nhắc đến đất nước xa xôi đó, ai mà
nghĩ nó là nơi chôn linh hồn anh, cũng là nơi chôn linh hồn tôi?

Bài hát anh dành cho tôi chỉ có thể là một bài ca đưa đám sao?

3.

“Em khỏe chứ?” Hàn Tinh Vũ ngồi trước mặt tôi lên tiếng.

Tôi mỉm cười gật đầu. Chúng tôi đang cùng nhau dùng bữa trong một

nhà hàng Tây Ban Nha xinh xắn. Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi chúng
tôi chia tay. Nhận được cuộc điện thoại của anh, tôi có phần kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.