CHA MẸ ĐỘC HẠI - VƯỢT QUA DI CHỨNG TỔN THƯƠNG VÀ GIÀNH LẠI CUỘC ĐỜI BẠN - Trang 169

và ám ảnh ra sao, thì sự xuất hiện của chúng cũng là chiếc chìa khóa dẫn
đến sự hồi phục của Julie.

Cuộc sống hai mặt

Các nạn nhân của loạn luân thường trở thành những diễn viên nhí tài

năng. Trong thế giới nội tâm của chúng, là vô số khiếp sợ, hoang mang,
buồn bã, cô đơn, và sự cô lập mà nhiều trẻ đã phát triển nên một bản thể giả
tạo nhằm đối phó với thế giới bên ngoài, để hành động như thể mọi việc
vẫn ổn và bình thường. Tracy nói về bản thể “ngụy tạo” của mình với một
cái nhìn sâu sắc:

Tôi cảm thấy như thể tôi là hai con người trong một cơ thể. Trước mặt
bạn bè, tôi rất thân thiện và dễ gần. Nhưng ngay khi tôi trở về nhà, tôi
trở thành một kẻ hoàn toàn xa lánh xã hội. Tôi cứ rên rỉ khóc lóc
không ngừng. Tôi ghét phải giao tiếp với người nhà bởi những khi ấy
tôi luôn phải vờ rằng mọi chuyện vẫn ổn. Chị không biết việc phải
đóng hai vai cùng một lúc khó khăn thế nào đâu. Đôi khi tôi cảm thấy
như mình chẳng còn tí sức lực nào nữa.

Cả Dan nữa, cũng xứng đáng được nhận giải Oscar. Anh kể lại:

Tôi cảm thấy thật tội lỗi về những gì mà cha tôi làm với tôi vào mỗi
tối. Tôi cảm thấy mình chỉ như một món đồ; tôi căm ghét chính mình.
Nhưng tôi lại đóng vai một kẻ hạnh phúc và không ai trong gia đình
phát giác ra điều gì không ổn ở tôi cả. Rồi, tự nhiên, tôi không còn mơ
nữa. Tôi cũng không khóc nữa. Tôi giả vờ như thể tôi là một đứa trẻ
hạnh phúc. Tôi là thằng hề của lớp học, và tôi là một người chơi đàn
piano giỏi. Tôi thích được làm mọi người vui... làm bất cứ điều gì để
khiến những người khác yêu quý tôi. Nhưng, bên trong, tôi đau lắm.
Tôi âm thầm uống rượu kể từ khi tôi mười ba tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.