Ánh đèn màu vàng chiếu lên khuôn mặt yêu nghiệt của Ninh Doãn
Ngân, càng lộ ra vẻ tà ác.
"Đứng lại..." Lỗ tai Hàn Mộ vừa động, trừ đôi mắt không thể nhìn
thấy, những bộ phận khác của người mù đều rất nhạy bén, "Không cần qua
đây."
Hàn Mộ sợ hãi , trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không thể nói
thành lời.
"Tôi muốn!" Ninh Doãn Ngân lạnh lùng cười, bức Hàn Mộ vào một
góc tường, một tay chống đỡ trên tường, bao vây Hàn Mộ, một tay hung
hăng nắm lấy cằm Hàn Mộ, "Cô gái, cô đang diễn trò lạt mềm buộc chặt
cho tôi xem sao?"d
ღđ☆L☆qღđ
Hơi thở ấm áp cùng mùi rượu nhàn nhạt đánh thẳng vào mặt Hàn Mộ.
"Buông tôi ra." Hàn Mộ giãy dụa, cái tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực
kiên cố của Ninh Doãn Ngân .
"Cô đang khiêu khích tôi sao, khẩn cấp như vậy à?" Ninh Doãn Ngân
bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Mộ.
Tối hôm nay anh có uống một ít rượu, tuy rằng anh chỉ uống một ít,
nhưng cô gái này lại làm cho anh cảm thấy thân thể mình đang bốc hoả.
"Khốn kiếp" Ninh Doãn Ngân khẽ nguyền rủa một tiếng, anh cảm thấy
một bộ phận đáng chết nào đó trên người mình đang cứng lên, có một ngọn
lửa đang bốc cháy xung quanh ngực mình. Anh động tình, có cảm giác đối
với cô gái xa lạ này!
Trong lòng dâng lên cảm giác ảo não, đột nhiên Ninh Doãn Ngân cúi
đầu, hung hăng hôn môi Hàn Mộ.