"Cô Bạch!" Ninh Doãn Ngân đẩy Bạch Thanh Tình ra "Tình yêu của
cô quá rẻ, tôi cũng không muốn!"
Dùng thủ đoạn hạ tiện như thế, bỏ thuốc vào rượu của anh, vẫn còn
mặt mũi nói yêu anh?
"Ngân, tin tưởng em. Em thật sự yêu anh!" Nước mắt của Bạch Thanh
Tình rơi lả tả, bộ dáng làm cho người ta đau lòng biết bao.
Nếu đổi lại bất kỳ một người đàn ông nào, nhất định tiến lên ôm mỹ
nhân vào lòng. Nhưng hết lần này đến lần khác, Ninh Doãn Ngân không
phải một người đàn ông nào trong bất kỳ ngàn vạn đàn ông!
"Nếu không phải ông nội tôi, sao tôi có thể tiếp nhận, lại dễ dàng tha
thứ cho cô?" Ninh Doãn Ngân mắt lạnh đối với Bạch Thanh Tình "Chỉ
bằng chuyện sáu năm trước cùng với ba chữ 'hồ ly tinh', cũng đã đủ để tôi
cho cô sống không bằng chết!"
Một tay Ninh Doãn Ngân bóp cổ Bạch Thanh Tình, sức lực trong tay
từ từ tăng lên!
Khụ, khụ......." Hai tay Bạch Thanh Tình vô lực bóp cổ tay mình. Còn
không buông ra, cô ta sẽ không thể thở.
"Hừ!" Ninh Doãn Ngân hừ một tiếng, anh ném Bạch Thanh Tình ra xa
"Người của tôi cô cũng dám khi dễ! Cút, nếu không cho7t2 một chút nữa
tôi không cẩn thận bóp chết cô, tôi lại không thường nổi một đứa con gái
cho nhà họ Bạch!"
"Khụ, khụ..." Bạch Thanh Tình bị hất lên, cảm giác như cá rời khỏi
nước trở lại nguồn nước, hít từng ngụm từng ngụm không khí.
"Lập tức cút đi!" Ninh Doãn Ngân nhìn lướt qua Hàn Mộ, từ đầu tới
cuối, cô cũng thật bình tĩnh, một câu cũng không nói.