Lộ Á Sâm hơi cúi đầu, cũng không thèm nhìn tới, nhấc chân bước vào
trong thang máy.
Đột nhiên, "Ai u. . . . . ." Một tiếng.
Sắc mặt Lộ Á Sâm lập tức lạnh xuống, nhìn cô gái ngã nhào vào ngực
mình.
"A. . . . . ."
Lộ Á Sâm dùng sức đẩy, giống như vứt rác đẩy cô gái đã té vào lòng
mình ra.
"Ai u. . . . . ." Cô gái đó té ngã trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh
thuẩn ngẩng lên, đáng thương nhìn Lộ Á Sâm.
"Hừ. . . . . ." Lộ Á Sâm nhìn cô gái té lăn trên đất, một chút thương
hương tiếc ngọc cũng không có. Còn dùng sức vỗ vỗ trên người, giống như
có vi khuẩn dính trên người vậy, nhấc chân bước đi.
Nhìn Lộ Á Sâm đi vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, cô gái lập
tức đứng lên, vỗ vỗ trên người, bộ dạng tái nhợt còn đẫm nước mắt, vẻ mặt
uất ức vừa rồi đâu còn nữa?
"Hừ!" Tiểu Thất hung hăng nhìn chằm chằm cửa thang máy đã đóng,
vẻ mặt tức giận, buột miệng liền mắng, "Thứ đàn ông thối tha, tên Lộ Á
Sâm đần độn này, đầu óc bị lừa đá, bị cửa kẹp. Cũng không nhìn xem thử
mỹ nữ thế nào, nói đẩy liền đẩy, đi cha nhà anh!"
Càng mắng càng hăng hái, Tiểu Thất hận không thể kéo Lộ Á Sâm từ
trong thang máy ra, đánh một trận. Tại sao có thể giống như vứt rác bỏ cô
qua một bên? Hành động này thật sự đã làm đả kích tâm hồn nhỏ bé của cô
rồi đấy!