"Hừ. . . . . ." Tiểu Thất chống nạnh, bộ dạng như người đàn bà chanh
chua, "Thật cho là mình rất đẹp trai sao? Lão nương khinh thường!"
Tiểu Thất gần như đắm chìm trong phẫn nộ của mình, hoàn toàn
không chú ý tới, sau lưng của cô đứng một người, hai tay đang ôm ngực,
dường như đang chế giễu từng hành động cử chỉ của cô.
Xoay người, Tiểu Thất thiếu chút nữa nhào đánh tới người ở phía sau.
"A. . . . . ." Tiểu Thất khẽ kêu một tiếng, dùng sức đánh một quyền vào
bụng người trước mắt.
"Trời ơi. . . . . ." Một tiếng hét thảm, Tiểu Thất chỉ cảm thấy tiếng kêu
thảm thiết có chút quen tai.
"Tiểu Thất mỹ nhân, cô đang mưu sát người đấy!" Y Sâm che kín
bụng của mình, vẻ mặt khổ sở nhìn Tiểu Thất.
"Tại sao lại là anh?" Tiểu Thất khiếp sợ nhìn Y Sâm.
"Tại sao không thể là tôi?" Y Sâm đau đớn, hét lớn với Tiểu Thất, "Có
lầm hay không? Tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp cô, lại bị cô đánh một
quyền khiến lục phủ ngũ tạng của tôi bị chấn thương rồi!"
"Tôi. . . . . . Tôi không phải cố ý!" Tiểu Thất có chút vô tội nhìn Y
Sâm, "Anh vẫn còn tốt đó chứ?"
"Tốt cái lông!" Y Sâm hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Thất, "Nếu
không cô thử bị đánh rồi xem có tốt không?"
"Vẫn. . . . . . vẫn là không cần đi!" Tiểu Thất nuốt nước miếng, "Anh
biết tôi. . . . . . Tôi không phải thật cố ý. Đều là, đều là do Lộ Á Sâm đó,
đều là hắn, tôi mới có thể xuống tay nhầm với anh! Nếu không, anh đi tìm
hắn?"