“Vào đi!” Giọng Ngũ Nhật lành lạnh, mang theo chút uy nghiêm và
khí phách bẩm sinh.
Một người đàn ông áo đen đi vào, trên mặt không có một chút biểu
tình, hắn đi tới trước mặt Ngũ Nhật, cung kính cúi đầu, “Người của chúng
tôi tra được chiều hôm qua Lộ Á Sâm đã tới Milan và cũng vào khách sạn
Uy Khải, nhưng sáng sớm hôm nay hắn đã trả phòng, biến mất!”
“Hắn thật tới Milan.” Y Sâm lập tức ngồi yên trên chiếc ghế, trong
lòng lo lắng lại thêm một phần, “Uy Khải? Cũng chính là khách sạn mà tôi
theo Tiểu Thất đến, chúng tôi ở chung phòng khách sạn! Tra, anh tiếp tục
điều tra cho tôi, nhất định phải tìm được Tiểu Thất.”
“Anh nói tiếp.” Ngũ Nhật liếc mắt nhìn Y Sâm, người này dễ nổi nóng
quá rồi!
Nếu như người của hắn tìm được tin tức của Tiểu Thất thì còn xuất
hiện ở đây sao?
“Anh nói tiếp.” Ngũ Nhật ý bảo người đàn ông áo đen nói tiếp.
“Không tra được một chút tin tức! Tất cả đầu mối giống như bị người
có lòng cố ý cắt đứt, chúng tôi không có một chút đầu mối nào!”
“Làm sao lại như vậy?” Y Sâm lập tức ngồi yên trên chiếc ghế, trong
ánh mắt mang theo đau đớn. Người áo đen nói điều này hoàn toàn đẩy hắn
vào vực sâu vạn trượng. Lúc này, lòng của Y Sâm giống như sương tuyết
tháng mười hai, thật lạnh, thật lạnh!
Ngũ Nhật vừa nghe, môi mỏng cũng mím chặt.
Nói như vậy, Tiểu Thất lành ít dữ nhiều sao?