Mặc kệ là ai khác, vẫn là cô gái đi. Anh "Không vào hang cọp làm sao
bắt được cọp con."
Yên lặng!
Trong phòng có một cốc đèn Lưu Ly xinh xắn tỏa ra ánh sáng mờ
nhạt.
"Không có ai?" Ninh Doãn Tịch mở một cái đêm đèn tất cả trong
phòng mở lên.
Qủa thật so với sáu năm trước giống nhau như đúc, không có thay đổi
chút nào.
"Thật là lịch sự, rượu cũng đã chuẩn bị thật tốt." Ninh Doãn Tích nhìn
khắp phía, cười tà mị, đi đến trước bàn gõ lim, cầm cái ly, tự mình rót rượu.
Sáu năm trước, anh bị Bạch Thanh Tinh lừa gạt tới Hồng Tường Vi,
ngàn vạn lần anh cũng không ngờ, cô ta lại dám chuốc rượu mình để động
tay chân. Nếu không nể mặt ông nội. Anh đã sớm đem Bạch Thanh Tinh xé
thành sợi nhỏ rồi. Làm sao có thể tiếp tục để cho cô ta ở cạnh bên mình cho
chướng mắt?
Cũng khó trách, đúng lúc anh mất đi khống chế anh lại gặp được cô
gái chết tiệt này, cảm thấy như có lửa mạnh đốt cháy toàn thân.
Anh muốn cô, cô cùng anh một đêm hầu hạ.
Anh Ninh Doãn Tích tự nhận mình là một người quân tử. Là anh
cưỡng bức thân thể của cô, vốn sẽ chịu trách nhiệm đối với cô. Nhưng mà
anh lại không ngờ cô cũng giống với những cô gái khác, là hướng về phía
anh vì chìa khóa vàng.
"**!" Ninh Doãn Tích nhịn không được chửi một câu thô tục.