Bất quá...
Hàn Mộ tùy ý cười, bất quá, trái lại anh lại tặng cho cô một lễ vật lớn!
Sắc mặt HÀn Mộ hơi đổi, cô tuyệt đối không thể cho anh biết sự tồn
tại của tiểu thiên sứ của cô. Bởi vì, tiểu thiên sứ là của cô, cô không cho
phép bất luận người nào đi theo bên người cô mang tiểu thiên sứ của cô đi.
Quá khứ đã qua, không thể thay đổi. Trong lòng cô mặc dù có oán cũng có
hận, nhưng mà, cô có thu hoạch không tưởng, chiếm được thứ quý trọng
của đời này.
HÀn Mộ thoải mái, có lẽ, bằng vào điểm này có thể làm cho anh ấy
thiếu nợ cô.
Cho nên, hiện tại cô cần nhìn về phía trước, tương lại phát sinh mỗi
một chuyện gì, cô HÀn Mộ nhất định phải nắm chúng ở trong bàn tay. Cô
tuyệt đối không cho phép có chút lỗi lầm nào.
Lần này về nước, cô hướng về âm mưu phía sau chìa khóa vàng kia.
Cô nhất định phải gở bỏ âm mưu này! Mà thứ duy nhất có thể giúp cô xóa
bỏ âm mưu này chính là chìa khóa vàng trên tay cô, còn có chủ nhân của
chìa khóa vàng, Ninh Doãn Tích.
Có lẽ, anh có thể sẽ biết được chút gì! Nếu không, cô sẽ không bất
chấp nguy hiểm trở lại thành phố A này, lại càng không xuất hiện gặp
người đàn ông trước mặt này.
"Thứ gì?" Ninh Doãn Tích cảm thấy một trận suy tư, cười tà mị, "LÀ
đang nói đến đêm hôm đó sao? Hiện tại tôi đâu có thể trả lại cho cô!"
Nếu nói trước đây đối với thân phận của cô gái này anh chỉ khẳng định
70%. Nhưng hiện tại anh có thể hoàn toàn xác định, trăm phần trăm là cô,
là cô gái cùng anh mong manh ngắn ngủi kia.