CHAI THỜI GIAN - Trang 111

Chúng tôi nắm tay nhau yên lặng bước đi

cố gắng đi thật chậm

cố gắng kéo dài thời gian trước khi phải chia tay

Bàn tay tôi quá nhỏ nhoi trong tay bố

Tôi không thể gập ngón tay nắm hết bàn tay bố

hay giữ nó không tuột mất

và lòng tôi quá đau đớn đến nỗi tôi thấy mình yếu đuối

Tôi cố gắng hỏi bố thật nhiều

nhưng không thể ngăn được nước mắt rơi

hay biến những tiếng nấc thành lời ngọt ngào

Bố hôn lên trán tạm biệt tôi rồi im lặng lái xe đi

Tôi gục ngã xuống ngay chỗ ấy

Lần đầu tiên tôi biết đến cô độc và giá lạnh

mà từ ấy luôn là một phần của đời tôi.”

Tôi choàng tỉnh giấc khi nghe tiếng mẹ gọi và đập cửa. Cái nắng gần

trưa xuyên qua cửa sổ tràn ngập phòng. Tôi lê bước ra mở cửa cho mẹ.

“Mày không sao đấy chứ?” mẹ sốt sắng hỏi.

“Con ổn.” Tôi dụi mắt và chống tay vào khung cửa để ngăn mẹ vào

phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.