CHAI THỜI GIAN - Trang 110

Tôi tỉnh dập một mình và một mình tôi khóc

Tôi không nhớ mình đã mơ gì nhưng cảm giác thì vẫn còn y nguyên

Tôi cần được vỗ về - ôi tôi cần lắm!

Tôi vẫn nhớ khi mình còn nhỏ xíu

một lần tôi gặp cơn ác mộng kinh hoàng

Tôi gõ cửa phòng mẹ - và bảo bà rằng tôi sợ

Tôi cần được vỗ về

Mẹ tát tôi và đuổi tôi về phòng ngủ

và đóng sầm cánh cửa đó – mãi mãi

Sau cái đêm ác mộng tới thăm ấy

Tôi học cách vỗ về bản thân

và không bao giờ làm phiền mẹ nữa

với những cơn ác mộng của tôi.”

Tôi đặt cuốn sổ lên lồng ngực. Những nét bút chì mỏng nhẹ cho thấy

từ con chữ đã trải qua một thời gian ấp ủ và trưởng thành như chủ của nó.
Tôi lại nhặt cuốn nhật ký lên lật trang sau với lòng nặng trĩu.

-4-

“Một ngày bố bỏ chúng tôi đi

Tôi bước ra khỏi nhà để tiễn bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.