CHAI THỜI GIAN - Trang 108

anh dám đấy!” Ning hét lên như một bà mẹ xù lông xù mỏ bảo vệ con.
“Nếu con búp bê của em mà bị đau, em sẽ mách bố đét đít anh một trận, em
thề đấy.” Để trêu nó, có mấy lần tôi đem con búp bê của nó giấu đi, làm nó
khóc ầm ĩ lên đến nỗi cuối cùng mẹ phải mắng tôi thậm tệ.

Nhưng hôm nay, con búp bê đã bị bỏ rơi, một mình, không ai nhìn

đến.

Tôi từ từ nhắm mắt, cố đè nén cảm xúc, nhưng những ý nghĩ rối rắm

vẫn cứ quẩn quanh trong đầu.

Tôi nằm không yên hồi lâu rồi bỏ tay khỏi trán, xoay sang nằm

nghiêng, co lại như con tôm, tay phải đút dưới gối theo thói quen. Bàn tay
tôi liền chạm phải một cuốn sổ mỏng. Tôi rút cuốn sổ ra rồi mở mắt xem
qua. Đó là một cuốn nhật ký dễ thương cho bọn choai choai hay bán ở các
quầy hàng lớn. Có những hình vẽ hoạt hình xinh xinh trên bìa đỏ tươi.

Tôi lật qua và bắt đầu đọc vu vơ.

-1-

“Một con bé như tôi đây

chỉ có những giấc mơ cô độc và bao ngày đêm cay đắng

trong chuyến đi lạc lõng vô định

Tôi thường tự hỏi mình là ai hay cái gì

giữa những con người xa lạ trong một thế giới không thuộc về tôi

Một con bé như tôi đây

trong cái thế giới mà trái tim nào cũng phải tan nát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.