CHAI THỜI GIAN - Trang 107

CHAI THỜI GIAN

Praphatsorn Seiwikun

www.dtv-ebook.com

Chương 15

Kiệt sức, tôi đổ vật xuống chiếc giường trong phòng Ning, tay vắt qua

trán nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra gần đây. Bố lúc nào cũng nói yêu
tôi và Ning nhưng ông không bao giờ có thời gian đem lại cho chúng tôi
chút tình yêu thương và hơi ấm. Còn bản thân mẹ, dù mẹ rất gần với anh
em tôi, nhưng không bao giờ tin tưởng tâm tình cùng chúng tôi, như thể
chúng tôi là kẻ xa lạ. Mẹ có thế giới riêng của mình và cánh cửa đóng chặt
của thế giới ấy lùa chúng tôi khỏi cái nơi riêng tư mà bà chia sẻ với người
đàn ông tên là Amorn.

Tôi nhìn lướt qua đầu giường. Con búp bê vải cũ vẫn treo trên cột

giường. Ngày tôi và Ning còn nhỏ, chúng tôi cùng nằm trên chính cái
giường này, say sưa ngủ trong tấm mền mềm mại mà chúng tôi nghĩ là to
rộng lắm, mơ về những thứ tốt lành đẹp đẽ. Chúng tôi lăn lộn cho tới khi
mền tuột sang cả một bên và nửa đêm mẹ phải vào đắp lại cho chúng tôi.

Tôi vẫn nhớ Ning và tôi thay nhau tè ướt giường, làm khổ mẹ lại phải

mang nệm ra phơi nắng và giục giã chúng tôi phải đi vệ sinh trước khi đi
ngủ mỗi tối.

Sau một trong những lần vắng nhà khá lâu của mình, bố mua cho Ning

một con búp bê vải. Ning bị choáng ngợp trước con búp bê tuyệt đẹp. Nó
có mái tóc vàng bông xù làm bằng sợi len và mặc áo sơ mi cùng váy như cô
bé da trắng mà chúng tôi từng thấy trong một quyển sách. “Nat, đây là con
gái em. Nhìn này, tóc nó cũng bông xù như tóc em vậy.” Hết sức cẩn thận,
Ning đặt con búp bê lên gối. “Đẹp kinh lên được!” tôi the thé. “Mang nó ra
khỏi đây. Đau hết cả mắt. Nó bị nghiền nát thì ráng chịu đấy.” “Em thách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.