CHAI THỜI GIAN - Trang 105

“Mày nghĩ là mẹ chưa hề nghĩ cho chúng mày sao?” Mẹ đáp. “Mày

không biết là mẹ lo cho chúng mày như thế nào đâu. Nhưng bác Amorn là
người tốt. Bác ấy yêu trẻ con. Và mẹ tin là mày và Ning sẽ hợp với bác ấy.”

“Vậy là mẹ tự mình tưởng tượng mọi chuyện. Mẹ chưa bao giờ hỏi

anh em con xem chúng con nghĩ gì, mẹ không cả cho chúng con một dấu
hiệu. Mẹ hành động như thể chúng con là người ngoài ấy.”

“Nat.” Mẹ gọi tên tôi. “Nếu mày nhìn nhận khách quan vào những

chuyện xảy ra ngay từ đầu, mày sẽ hiểu mẹ hơn. Mày còn nhớ ngôi nhà cũ
của chúng ta bên sông, nơi hầu như đêm nào chúng ta cũng phải đợi bố
mày cho tới khuya? Mày còn nhớ những lần bố mày biến mất hàng tháng
trời bỏ lại ba mẹ con một mình? Bố mày để mặc mẹ con ta đợi chờ, lo lắng
và sợ hãi trong khi bản thân vui vẻ với hết cô này đến cô nọ bên ngoài,
nhưng vì bố mày là đàn ông nên đó được cho là không sao cả, rằng ông nào
chả vậy. Còn bây giờ, khi mẹ có một người đàn ông mà mẹ có thể hỏi ý
kiến và nương tựa, thì ngay cả những đứa con mẹ rứt ruột đẻ ra cũng không
cho mẹ một chút thông cảm và thấu hiểu.”

“Mẹ làm ơn ngừng lại đi,” tôi van vỉ. Tôi quá căng thẳng đến mức

cảm thấy những mạch máu trên trán mình đang rần rật. “Con mệt quá rồi.”

“Được rồi, Nat.” Mẹ nhìn tôi thấu hiểu. “Còn nhiều thời gian để mình

nói những chuyện này. Mày đi tắm đi. Đêm nay, mày ngủ ở phòng Ning
nhé? Mai mẹ sẽ dọn phòng mày. Phòng đóng cửa quá lâu rồi, bây giờ chắc
đầy bụi.”

“Không sao đâu ạ. Hết năm học rồi, con có thừa thời gian để làm.”

“Mày thi thế nào?” mẹ bỗng hỏi.

“Cũng được ạ.” Tôi đứng dậy. “Bác Amorn không ở đây ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.