CHẠM VÀO NỖI NHỚ - Trang 50

cảnh vật nay vẫn như xưa, thậm chí có phần tươi mới hơn thế, nhưng vẫn
luôn tồn tại một khoảng trống không thể lấp đầy - khoảng trống mà dù có
dốc cạn hi vọng và khát khao yêu thương cũng không thể khỏa lấp được, cứ
thường trực trong tim và chực trào ướt mi mắt. Nhưng, dẫu đã tan nát phần
trẻ ấy trong đời, mấy ai muốn phủ nhận tất cả? Mọi việc diễn ra trong cuộc
sống của chúng ta đều xứng đáng được diễn ra. Giống như ngày nắng đẹp
ấy, ta gặp người để được biết cảm giác yêu một người là như vậy; giống
như ngày mưa ấy, người cất bước để ta nhận ra tình yêu không hề dễ dàng
và học cách trân trọng tình cảm. Nếu không thể lãng quên tất cả, chi bằng
hãy nhớ. Tháng năm không có lỗi, tình yêu không có lỗi, chỉ là không phải
người ấy, không phải lúc ấy, không phải con đường ấy.

Vậy nên, hãy tri âm kỷ niệm và người cũ bằng tất cả những gì đẹp đẽ

nhất từng có. Đừng quay lưng lại với quá khứ bằng những oán hận hay nuối
tiếc. Rồi tất cả sẽ yên nhiên trong lòng, như trời có mây xanh, mây xám,
như ngày có nắng, có mưa, như người có đến, có đi. Và, chúng ta sống để
quên đi những điều buồn bã, chứ không phải sống để cuối cùng lãng quên
tất cả. Kỷ niệm dù luôn thấp thoáng bóng hình của lỡ làng, luôn nhắc nhở
ta về một thời nhưng nó lại là thứ mãi mãi ở lại. Thế nên đừng kỳ vọng vào
thời gian. Thời gian chẳng phải là liều thuốc lãng quên như nguồn nước
sông Nại Hà trong truyền thuyết, thời gian kỳ thực chỉ là thứ giúp chúng ta
biết sống hòa hợp với quá khứ, biết chấp nhận thực tại và biết đặt tất cả vào
đúng chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.