CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 124

Mình không có tâm trạng để gọi điện cho bố về chuyện cái máy tính.

Toàn bộ câu chuyện bây giờ thật quá lạ lùng. Ơn trời, mình nghe thấy tiếng
đóng cửa trước nhà Josh. Mình chạy vội ra chỗ cửa sổ và dõi theo bố mẹ
cậu ấy cho xe chạy lùi ra khỏi lối đi vào nhà. Rồi mình chộp lấy đĩa và nĩa,
chạy ào ra cửa.

* * *
Mình nhấn chuông cửa nhà Josh lần thứ ba và thò đầu vào cửa sổ. Cái ba

lô vẫn ở trên bàn sát tường, thế có nghĩa là cậu ấy chưa đi học. Mình nhìn
đằng sau chậu cây cảnh, nhẹ người khi thấy chìa khóa dự phòng vẫn còn
nguyên. Bê cái đĩa bánh quế bằng một tay, mình lách người vào nhà.

Có tiếng nhạc ầm ầm dội xuống từ phòng Josh.
“Josh à?” Mình gọi lớn từ dưới chân cầu thang. Không có tiếng trả lời.
Từ tháng Mười hai đến giờ mình mới bước vào ngôi nhà này. Đó là một

vài tuần sau khi Josh cố hôn mình, và hai đứa gần như không nói chuyện
với nhau. Khi mẹ mình bảo mẹ và dượng Martin sẽ sang nhà Josh ăn tối và
xem ti vi, mình bấm bụng sang với hi vọng nói chuyện với Josh vài phút gì
đấy nhưng cậu nuốt vội chỗ thức ăn trong vòng ba phút rồi tót lên phòng
riêng.

Bức tường gần cầu thang được dán đầy ảnh của Josh và David từ nhỏ

đến lớn, từng lớp học, từng tấm ảnh với đầu tóc xấu xí. Thậm chí hai anh
em còn có dấu bàn tay gần mấy tấm hình từ thời tóc còn để chỏm.

Mình cắn một miếng bánh quế, gõ cửa phòng Josh. Bên trong cậu ấy

đang rú bài hát Walking on Sunshine.

Qua cánh cửa mình có thể nghe Josh hát: “And don’t it feel GOOD!”
Mình xoay nắm cửa, mở cửa, và…
Cậu đang hít đất trong chiếc quần sịp! Ngực cậu ấy trông rất nở nang,

nhưng… cái quần sịp!

“Emma!”
Mình phì cười khi cậu ấy gỡ vội tấm khăn trải giường quấn quanh eo.
Mặt cậu ấy đỏ bừng. “Cậu không nghe về chuyện cần phải gõ cửa à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.