CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 188

“Bố mẹ thấy con ở trong phòng suốt cả tối,” mẹ nói. “Bố mẹ rất mừng vì

con không lơ là chuyện học.”

Tôi đi học trễ một lần rồi, chỉ có vài phút, và giờ hai người lo về chuyện

bài tập về nhà của tôi nữa. Nếu bố mẹ biết được tương lai tôi sẽ là một nhà
thiết kế đồ họa sở hữu một căn nhà lớn bên bờ hồ, họ sẽ thôi nói mãi về cái
lần đi học muộn bé tẹo đó.

“Cả năm con chưa khi nào học sút cả,” tôi nói, rót sữa vào chỗ ngũ cốc.
Mẹ chồm người qua bàn vỗ nhẹ vào tay tôi. “Mẹ không có ý nói con như

vậy.”

“Bố mẹ biết mình may mắn,” bố nói thêm. “Bố mẹ không quên điều đó,

nhưng lần này con phải tự chịu trách nhiệm về chuyện đến trường đúng
giờ.”

“Sau khi con về, bố mẹ có hỏi thăm một vài đồng nghiệp của mình,” mẹ

nói, “và con của họ đến muộn thậm chí còn nhiều hơn cả đến trường đúng
giờ nữa.”

Một lí do khiến bố mẹ tôi cảm thấy áp lực là họ cần phải thảo luận mọi

chuyện. Đó có thể là lí do tại sao David học đại học ở một nơi ở đầu bên
kia đất nước. Anh khó chịu khi bất kì chuyện gì của anh bố mẹ cũng biết.

Tôi dứt khoát không thể nói cho bố mẹ biết chuyện Emma đã hôn tôi.

Nhà em sát bên nhà tôi! Rồi bố mẹ sẽ lo đến phát ốm những lúc tôi ở nhà
một mình cho mà xem. Tyson sẽ lắng nghe nhưng thật không công bằng khi
lôi nó vào chuyện này vì ngày nào nó cũng gặp Emma.

Mẹ thả một viên đường nữa vào cốc cà phê. “Bố mẹ muốn con hiểu rằng

bố mẹ không thấy vấn đề gì nếu con đi nhờ xe Emma đến trường.”

Tôi đưa một muỗng đầy Lucky Charm lên miệng.
“Bố mẹ quý Emma,” bố nói. “Nhưng con phải đến trường đúng giờ,

chuyện này không có gì phải bàn cãi.”

“Dạ,” tôi nói, sữa rớt ra khỏi miệng. Tôi lấy khăn ăn chùi cằm.
Bên ngoài, Emma đóng cửa xe đánh sầm một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.