“Người ta đến tuổi vị thành niên thường thay đổi ghê quá,” bố nói, múc
một muỗng nước xốt cho vào trứng. “Con và Emma từng thân nhau là thế.
Hè trước bố mẹ bắt đầu lo rằng con cần phải chơi với những người bạn
khác nữa cơ đấy.”
“Con có chơi với Tyson mà,” tôi bảo. “Ý là những đứa con gái khác,” bố
nói.
“Ít nhất là bố mẹ biết Emma,” mẹ nói. Mẹ nhìn bố và cười phá lên. “Có
nhớ David cứ đến nhà cô bé Jessica gì đó sau giờ học suốt nhưng chả bao
giờ đến nhà mình không?
Cuối cùng chúng ta phải buộc hai đứa đến đây học, và anh có nhớ quyết
định đó đã gây hậu quả thế nào không?” “Ngày hôm sau,” bố nói, “nó chia
tay với con bé đó.” David là anh trai tôi. Bố mẹ nghĩ anh sẽ đi học ở
Hemlock State, nơi bố mẹ đều làm giáo sư xã hội học.
Nhưng anh lại chuyển đến học đại học ở Seattle, cách nhà hai ngàn dặm.
Thật lòng tôi không hiểu có phải anh chọn Washington State vì không
muốn để bố mẹ xen vào cuộc sống của anh quá nhiều hay không. Thậm chí
anh còn ở luôn đấy suốt cả mấy tháng hè để làm bác sĩ thực tập nội trú nữa.
Tôi phải đi máy bay tới đấy vào dịp nghỉ xuân để thăm anh.
Điện thoại lại reo. Bố nhìn đồng hồ lắc đầu nhưng tiếng chuông chỉ đổ
một hồi.
“Con nghĩ con ăn xong rồi,” tôi nói rồi chùi tay vào khăn ăn, vò lại và
thả vào đĩa.
“Chắc không?” Mẹ hỏi. “Vẫn còn nhiều mà.”
“Con hơi đau bụng,” tôi nói, điều này không hoàn toàn là một lời nói dối.
Tôi cảm thấy bụng nhộn nhạo vì nghĩ Emma đang cố liên lạc. Tôi mang đĩa
vào nhà bếp, cho vào bồn rữa, rồi trở ra phòng khách. Điện thoại nằm trên
chiếc bàn nhỏ gần cầu thang. Tôi nhấc ống nghe, quay số nhà Emma, và rồi
kéo sợi dây điện thoại ra xa hết mức có thể để tránh câu chuyện lọt đến tai
bố mẹ.
Emma nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên.
“Josh?” Em thở dốc.