CHẠM VÀO TƯƠNG LAI - Trang 72

Đến hồi chuông thứ hai, David nghe máy. Bên đó có tiếng khán giả cười

trong một chương trình ti vi nào đó.

“Anh, Josh đây,” tôi nói. “Anh bận gì không?”
“Anh đang ở trường,” anh nói. “Anh đang ăn một tô Lucky Charms[1] và

xem phần cuối của Fresh Prince of Bel-Air[2].” Tôi cam đoan là nếu David
có gọi về nhà vào sáng mai thì thể nào anh cũng bảo bố mẹ là tối qua anh
đã học bài cả đêm ở thư viện.

[1] Một loại bột ngũ cốc do công ty thực phẩm General Mills sản xuất.
[2] Bộ phim hài tình huống trên truyền hình Mỹ.
“Tối nay bố mẹ cũng xem,” tôi nói. “Anh không thấy hãi khi biết anh có

khiếu hài hước như bố mẹ hả?”

“Chút xíu thôi,” anh nói. “Nhưng có Will Smiths! Anh đã khi nào nói với

chú mày là mỗi lần anh ta bắt đầu đọc rap bài hát nền, anh lại nhớ về cái
lần chú mày cố làm như vậy lúc còn học cấp hai…”

“Em nhớ,” tôi ngắt lời anh. “Nhưng đó không phải là lí do em gọi cho

anh.”

“Đương nhiên là không rồi,” anh nói. “Vậy chuyện gì thế, Xốt Cà?”
“Một cô gái,” tôi nói.
Tôi nghe có tiếng tắt ti vi. “Xinh không?”
“Tuyệt trần. Bọn con trai trong trường đứa nào cũng xin chết để được

hẹn hò với cô ấy.”

“Thế con bé có thích chú mày không?” David hỏi. “Em trai của anh cơ

mà!”

“Không… chưa thích.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Khó giải thích lắm,

nhưng em nghĩ có thể cuối cùng cô ấy sẽ thích em.”

“Chú mày biết con bé như thế nào?”
“Không. Không hẳn vậy. Bọn em học chung lớp Chia sẻ ý tưởng, nhưng

cô ấy học trên em một lớp.”

“Chú mày đã nói chuyện với con bé đó lần nào chưa?” “Chưa.”
“Chưa?” Anh hỏi. “Chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.