Trần thị đương nhiên sẽ không phản đối chuyện này nhưng nàng cũng
không mong A Đoàn trở thành một đứa ngốc nói gì cũng tin. A Đoàn lắc
đầu “Đại tỷ không thích con, cũng không tốt với con.”
Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Trần thị, A Đoàn đắc ý lắc đầu nói
“Tại lúc Hoàng hậu nương nương chơi ở trong điện, các phi tử khác cũng
như vậy, mắt cười rất ôn nhu, nhưng mà ở sau lưng thầm mắng người rất
hung ác. Hoàng hậu nương nương nói, nhưng nữ tử càng ôn nhu càng
không đáng tin.
Trong lòng thả lỏng được một chút, tuy rằng chưa dạy nàng cái gì
nhưng hoàn cảnh sống đã cho cung cấp cho nàng những hiểu biết cơ bản,
như vậy cũng đủ rồi.
Hứa Tâm Dao mang theo nha hoàn chậm rãi tản bộ về sân viện của
mình, không có ý định cùng Hứa Tĩnh Ngữ có liên quan. Nhưng sự thật
không theo ý muốn, mới vừa đi qua góc hoa viên đã thấy phía trước có một
đoàn người đứng chờ, ánh sáng đèn lồng chiếu đến, không phải là Hứa
Tĩnh Ngữ sao?
Hứa Tâm Dao dừng bước, trên mặt hiện lên sự khó chịu, không thèm
liếc mắt nhìn Hứa Tĩnh Ngữ một cái, muốn bước nhanh qua người nàng.
Chuyện không thể đơn giản như vậy nếu không Hứa Tĩnh Ngữ cũng sẽ
không đứng đợi ở đây, vừa đi qua bên người đã bị người khác kéo tay lại,
bên tai vang lên lời nói ôn nhu của Hứa Tĩnh Ngữ.
“Nhị muội vội vã như vậy làm gì, không nhìn thấy ta ở đây sao?”
Bây giờ là buổi tối, gió lạnh cũng không đủ làm giảm mồ hôi trên
người Hứa Tâm Dao, mới đi được vài bước quần áo đã có cảm giác dính
dấp. Chỉ muốn trở về phòng tắm rửa, tĩnh tâm, lúc này lại bị Hứa Tĩnh Ngữ
ngăn lại, hai mắt nhắm lại, không muốn cùng nàng đánh Thái Cực, hất tay
tránh ra.