đất, đi vài bước qua khom người nhặt lên, nhẹ nhàng đưa tay cẩn thận xoa
xoa mặt trêncũng không có bụi đất.
Trở lại ví trí tiếp tục làm, tùy ý bọn nha hoàn lăn qua lăn lại, A Đoàn
chỉ rũ mắt nhìn mặt nạ trong tay.
Mặt nạ màu bạc, mặt trên vẽ vô số hoa văn, ngón tay nhẹ nhàng dọc
theo những hoa văn này hướng xuống, Thái Tử ca ca đã đeo nó giết địch
trên chiến trường giết địch, vừa rồi hắn đeo mặt nạ này ở giữa vạn người, ở
trước mặt Thánh Thượng lưng ưỡn thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm
nịnh, khôngquan tâm thiệt hơn.
không cho người thông báo, A Đoàn nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ ở
cửa nhìn vào bên trong. Kết cấu của bên này với phòng bao cùng một dạng,
cũng là bên ngoài nối liền sân. A Đoàn lặng lẽ nói trong đầu, rất nhanh là
có thể nhìn thấy Ngô Đồng. Vốn là Thái Tử ca ca hôm nay mới trở về, vì
hôm nay là sinh nhật của mình mới đi theo mình, như vậy có mệt không?
Cho rằng ít nhất sẽ thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt dưới
lớp mặt nạ, không cần nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra sự mệt mỏi. Ai biết được
lại có thể nhìn thấy một Thái Tử ca ca vừa quen thuộc vừa xa lạ, nói đúng
hơn là bóng lưng của hắn. Giống như khi còn nhỏ, mỗi khi mình cùng An
Dương chơi chán rồi, lúc chạy đến thư phòng của Thái Tử ca ca làm ầm ĩ,
cũng đều nhìn thấy bóng dáng nghiêm túc thẳng tắp như vậy.
Đường eo thẳng tắp, giống như không cái gì có thể áp chế hắn, cảm
giác đặc biệt tin cậy.
Tâm tư muốn đùa dai đã thu lại, tay chân rón rén đi đến chỗ hắn,
không phải để chọc ghẹo mà là sợ quấy rầy hắn làm việc, tránh cho lát nữa
tốn càng nhiều thời gian lại đến giờ đi ngủ. không cần nhìn chính diện cũng
có thể biết bộ dạng hắn hiện tại thế nào. Mày hơi nhíu, nghiêm túc chuyên
chú, trước mặt nhất định là sổ con xếp thành chồng.