này, tất nhiên cũng phải quỳ xuống giả vờ, bĩu môi đi đến trước mặt A
Đoàn muốn quỳ xuống.
“không cần gọi, không cần quỳ.”
âm thanh của A Đoàn hơi lạnh, nàng vẫn cúi đầu nhìn quả đào trong
lòng bàn tay bị chọc thủng, khôngnhìn được cảm xúc trong mắt nàng.
Trình thị ngẩn người, nhìn Bán Đông còn đang đứng, lại quay đầu
nhìn mấy nha hoàn không có chút động tĩnh nào. Sắc mặt lập tức đỏ lên,
mặt mũi cũng bị quăn đi xa rồi! Nhưng mà dù gì vẫn biết A Đoàn là người
mình không thể đắc tội, hít thở sau vài lần mới ép được những lời mắng
chửi muốn nói ra ngược trở lại.
Miễn cưỡng dữ tợn cười cười “A Đoàn có ý gì, ngươi trách nhị thẩm
tự ý xử lý nô tỳ của ngươi?
“Nhị thẩm cũng là vì muốn tốt cho ngươi, loại nô tỳ giấu trên bắt nạt
dưới như này ngươi giữ lại làm gì? Sớm đuổi đi mới đúng!”
Ngón tay A Đoàn nhẹ nhàng xẹt qua quả đào bị chọc thủng da, trong
đầu nhớ lại những lời Giang Vạn Lí vừa nói, đây là Thái Tử đặc biệt tìm về
cho người! Nhắm mắt không nói gì. Qua hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, con
ngươi trong trẻo nhìn thẳng về phía Trình thị, giơ lên một tia cười nhạo
“Nhị thẩm làm sao biết đây không phải ý của ta chứ?”
“Cái gì?”
Trình thị quá mức khiếp sợ, lập tức đứng bật dậy, không thể tin nhìn A
Đoàn.
Trong tay A Đoàn vẫn bóp quả đào kia, vẫn cười như cũ đứng dậy, thi
lế với Trình thị mới nói “Nếu nhị thẩm đã ngứa mắt với những đồ A Đoàn