giờ muốn gặp lại ngươi. Ngươi kiếp này còn đến trêu chọc ta làm gì? Sao
ngươi không đem toàn bộ lời nói kiếp trước thực hiện?”
Vì cái gì lại muốn đến trêu chọc ta!
"không thể, trừ phi ta chết, ta vĩnh viễn đều sẽ không buông tha nàng."
Ngô Đồng không chút do dự.
Lời noi này làm cho A Đoànmuốn khóc lại muốn cười. Vui vẻ là Thái
Tử ca ca thích mình, khổ sở là, thế nhưng bởi vì kiếp trước của hai
người"Cho nên, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, từ khi còn nhỏ đã dốc lòng
chiếc cố ta, cũng không phải bởi vì ngươi yêu ta, mà bởi vì cả hai kiếp của
chúng ta?”
Trong mắt suong mù vây kín, sự yếu đuối cùng tràn ra.
"Ngươi biết không, khi ta biết bức tranh kia, biết người nọ cùng ta lớn
lên rất giống nhau, ta đã cho ràng mình chỉ là một thế thân."
"Nhưng mà ta không dám hỏi, bởi vì cảm thấy đây không phải là thật
sự. Tuổi tác không phải, giữa chúng ta lại thân mật ở chung đó cũng không
phải là giả. Cho nên ta không dám hỏi, ta không dám hỏi nàng rốt cuộc là
ai, chỉ là không nghĩ tới, ta thật sự chỉ là thế thân! Ta nên cao hứng sao? Ta
nên cảm thấy vui vì ta là thế thân của chính mình sao!"
Bước lên một bước, hai mắt rưng rưng.
"Ngươi nói, ta phải nên cao hứng, không nên không vui."
Vừa nghĩ tới những cái tốt kia, những cảnh tượng ôn tồn kia, đều bởi
vì kiếp trước mình chết đi, đều bởi vì Thái tử ca ca cảm thấy áy náy nên
mới có được, liền cảm thấy quá mức châm chọc! hắn đối với mình tốt, hoàn