CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 175

những giây phút tĩnh tâm hiếm hoi này để đi đến một nơi khác. Nơi đó
không có Lẵng Tử, không có những kỷ niệm của chúng tôi và càng không
có những cơn nhói lòng khi nhìn thấy nhau như bây giờ. Nhưng rồi tôi
nghĩ, chạy chốn không phải là tính cách của Đỗ Tiến Phương, tôi chọn cách
đối diện, bởi một khi bản có đủ dũng cảm để đối diện với nỗi đau là khi bạn
đã sẵn sàng để vượt qua nó.

Bất chợt, tôi có cảm giác như có ai đó sau lưng mình, tôi ngoái lại.

Lãng Tử đứng im nhìn tôi. Tôi cố gắng mỉm cười một cách tự nhiên nhất
nhưng mắt lại cay sè. Lãng Tử đến đứng cạnh tôi, đặt tay lên lan can, anh
ấy không nhìn tôi, mà nhìn ra xa tít tắp. Lãng Tử hỏi.

“Em chờ anh à?”

“Không, em chỉ chờ cho hết tắc đường rồi về thôi.”

“Em ổn chứ.”

“Em ổn! Anh ổn không?”

“Anh không ổn chút nào.”

Tôi run run bấu chặt lan can, Lãng tử vẫn nói mà không nhìn tôi.

“Chúng ta… chia tay thật sao em?”

Tôi im lặng, vì chẳng biết nói gì vào lúc đó. Tôi sợ, sợ sẽ lại thêm một

lần nữa gây ra sự tổn thương cho mình và cả cho anh.

“Anh xin lỗi vì đã làm cho em buồn, nhưng… anh thật sự…thật sự…

không muốn mất em.”

Tôi lại cố gắng để mỉm cười. “Anh không phải xin lỗi, vì cả hai chúng

ta chẳng ai có lỗi, đơn giản vì chúng ta quá khác xa nhau, anh có thấy thế
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.