CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 68

ngửa mặt lên trời mà cười hô hố, nhưng một bàn tay đặt lên vai, chặn tôi
lại.

- Khỉ ! cô đi đâu về đấy ?

Chẳng cần phải ngoái lại, tôi cũng biết chủ nhân của bàn tay đó là ai.

Tôi chẳng thèm trả lời, cúi xuống ghé miệng vào cái tay đặt trên vai phải
tôi và cắn một phát. Ngay lập tức, anh ta rụt tay lại và hét toáng lên.

- A! Cô làm cái gì thế hả ? Đau quá !

- Ơ, thế anh chưa bị khỉ cắn bao giờ à ?

Anh ta giơ bàn tay vẫn còn đỏ ửng vết răng trước mặt tôi.

- Cắn như thế này mà bảo là khỉ cắn à ? Là … chó cắn mới đúng !

Cái gì ? Đồ thô lỗ, dám so sánh thế à ? Hoành Tá Tràng ơi, mặt anh

đẹp thì đẹp thật nhưng cái mồm thì quá thối. Tôi tức giận đá vào chân anh
ta.

- Đồ thối mồm, đồ thô lỗ !

Hoành Tá Tràng cười xun xoe như biết lỗi.

- Ấy, đừng giận, chẳng qua tôi bị đau quá nên mới nói thế. Dù sao,

răng cô sắc hơn răng khỉ nhiều.

Tôi lườm hắn một cái đến cháy cả tóc, hắn tưởng thời gian qua thi

thoảng tôi đi trà chanh chém gió với hắn là hắn có quyền coi tôi là bạn rồi á
? Còn lâu nhá. Tôi bước tiếp, hắn ngăn lại.

- Cô đi đâu về thế ?

- Tôi phải có nghĩa vụ khai báo với anh à ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.