CHÂN NGẮN SAO PHẢI XOẮN - Trang 67

để nó đây cũng phí, chả ai ngắm và chẳng ai chăm sóc cả, chi bằng tôi tặng
lại nó cho Chuối Hột coi như một công đôi việc. Nói là làm, tôi lau sạch sẽ
lớp bụi bám trên từng cánh hoa rồi ôm về nhà, định bụng tối sẽ đi tặng
Chuối Hột. Khi gặp Lãng Tử trong thang máy, Lãng Tử chợt sựng lại nhìn
tôi và bó hoa rồi nở một nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng đáp lại bằng nụ cười héo
queo quắt, trời ạ, chắc Lãng Tử nghĩ là tôi nhận lời cái anh chàng Hăng – rô
đó rồi. Tôi giải thích.

- Không phải như anh nghĩ đâu ?

- Nghĩ gì ? . Lãng Tử hỏi lại tôi.

- Ý em là cái bó hoa này, và tay nhân viên của anh ấy ! Em thích bó

hoa này nhưng em không thích cái gã đó.

Lãng Tử lại nở một nụ cười rạng rỡ hơn lúc nãy. Người đâu mà vô

duyên quá, nói gì cũng cười.

- Thích bó hoa là được rồi, cô thích anh ta làm gì cho phí đi.

Khà khà, được. Lãng Tử trông thế mà hiểu ý tôi. Tôi gật đầu vui vẻ,

nhưng tôi liếc sang thấy khuôn mặt của Lãng Tử như sầm lại, anh ấy khiến
tôi lúng túng.

Ôm bó hoa thất thểu về nhà, phải nói thêm rằng cái con bọ của tôi lại

bị hỏng và báo hại thân chủ của nó phải chen lấn, xô đẩy đứt cả hơi trên xe
bus mới về được đến đầu phố. Tôi, một tay ôm hoa, một vai khoác túi, chân
bước liêu xiêu về nhà. Nói thật, mấy lần tôi định vứt bó hoa vào thùng rác
nhưng vì tiếc của quá tôi đành ôm nó về nhà vậy, nghĩ đến việc không mất
một xu nào mà có quà tặng cho Chuối Hột là tôi lại có động lực tiếp tục.
Đấy, tôi luôn là một người chu đáo và tiết kiệm như thế ( Tiết kiệm nhé,
không phải hà tiện đâu) . Tôi tưởng tượng ra cảnh Bi Ve và Cây Sậy sẽ
choáng ngất trước sự đầu tư hào phóng của mình. Nghĩ đến đó, tôi định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.