CHÀNG CÔNG TƯỚC ĐÁNG GHÉT - Trang 40

- Ôi trời ơi, công tước la lên, rồi chàng mau mắn thêm vào

- Tôi xin lỗi cô Winchcombe, tôi không nên nói thế

- Chẳng sao đâu, ông tôi rất tự hào với cái tên lóng của mình, ông

thường kể cho tôi nghe tại sao ông có cái tên đó. Thế ông có biết chuyện đó
không?

- Không, kể cho tôi nghe với

- Khi ông tôi gia nhập vào đội quân của ngài công tước ở Peninsula,

ngay chiều đầu tiên ông tôi đi dạo vào trong khu lính đang ăn uống thì nghe
1 người lính trẻ nói: Tôi nghe nói có 1 sĩ quan cao cấp vừa chuyển tới, 1
người Anh – Âu lúc nào cũng quát tháo nhưng không đánh ai bao giờ, tôi
nghĩ thế. Lúc đó ông tôi mới bước tới nói.

- Trái lại, thưa ngài, tôi vừa quát tháo vừa đánh đấy Công tước phá lên

cười.

- Tôi chưa bao giờ gặp ông cô cả, nhưng tôi rất kính trọng ông, ông là 1

sĩ quan chỉ huy rất cừ

- Thật là dễ chịu khi nghe ông nói thế, đới với tôi, ông nội là 1 người rất

phi thường và tôi tin nếu ông từng là lính thì ông tôi sẽ rất thích thú nói
chuyện với ông, đặc biết là nếu ông từng phục vụ ở chiến trường Peninsula.
Nhưng ông tôi... nàng ngừng lại.

- Ông vẫn còn khỏe chứ, công tước hỏi, nàng lắc đầu.

- Không khỏe lắm, nàng trả lời giọng trầm hẳn, nhưng tôi sợ là ông

không còn sống lâu nữa đâu. Ông bị bệnh tim và giờ đã vào hôn mê rồi. Có
nhiều lúc ông rất tỉnh táo, nhưng ông cũng chẳng nhận ra ai cả ... dù đó là
tôi Giọng nàng hơi xót xa chàng chợt cảm thấy có lỗi khi khơi dậy nỗi buồn
của nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.