CHÀNG CÔNG TƯỚC ĐÁNG GHÉT - Trang 54

- Tôi không sợ, Verena cãi lại, vẻ coi thường. Ông không được nghĩ về

tôi theo cái kiểu đó, nhưng tôi nghĩ sẽ có lợi cho tôi nếu có 1 ai đó khách
quan nhìn nhận là có cái gì đó và có lẽ xem những vết chân có còn ở trên
lớp bụi hay không?

- Vậy thì ta đi thôi, công tước vừa nói vừa mỉm cười.

Chàng có cảm giác là chàng sẽ cố bảo vệ Verena y như nàng chỉ là 1 cô

bé mà chàng đang dắt đi dạo vậy Họ đi song song bên nhau và chàng thầm
nghĩ chưa bao giờ gặp cô gái nào lại tỏ vẻ thản nhiên không 1 chút lúng
túng hay thẹn thùng khi đi cạnh chàng cả. Assaye vẫn theo họ mà không
cần cô chủ dắt, họ băng qua cánh đồng cỏ xanh mơn mởn và đi xuống con
đuờng đất bên ngoài làng khoảng 100 bộ rồi đến bên cổng vào bằng đá
được che phủ bởi những dây trường xuân và 1 con đường dành cho xe chạy,
mọc đầy cỏ.

- Lối vào đây rồi Công tước bước tới trước, nhìn con đường lớn 2 bên là

những cây sồi già nua rũ những tàn lá xuống tạo thành 1 đường hầm tối đen
dù là ngoài trời đang nắng chang chang.

- Tôi chắc là dân làng nghĩ ở đây có ma

- Tất nhiên rồi Verena trả lời, và sự thật thì ở gia đình tôi cũng có ma

đấy, 1 nữ tu sĩ bắt tay với tội ác nên đến nay dù chết hồn hiện về vẫn không
ngừng ăn năn hối cải, và chuyện này nữa, 1 kị sĩ cứ làm những sợi dây xích
kêu loảng xoảng vào lúc nửa đêm

- Thế cô không sợ họ à?

- Ông quên tôi là con gái 1 người lính sao? Tôi mà phải sợ hãi bỏ chạy

khỏi những con ma mà thật sự chẳng hề làm hại gì tôi sao?

- Tôi đoán là cô rất cảnh giác với bất cứ người đàn ông nào thường

xuyên lai vãng đến đây. Bọn cướp rất lưu manh và tôi phải cầu xin cô đấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.