CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 13

do anh Lê Thám phụ trách kết nạp đoàn viên. Bước ngoặt của cuộc đời tôi
bắt đầu từ đây.

Cái đêm đầu tiên được đứng trong đội ngũ Thanh niên Cứu quốc tôi

không sao ngủ được vì vui sướng, từ nay hết bị người đời khinh rẻ. Trong tổ
chức Thanh niên Cứu quốc lúc đó còn có các anh Lê Quân, Quang Liêm,
Văn Xì, Hữu Thưởng, tất cả còn trẻ, đều là thanh niên, học sinh Hà Nội.
Tuy gia cảnh, học vấn có khác nhau nhưng cùng chung chí hướng, thương
yêu nhau như anh em một nhà, mà Lê Thám được xem như người anh cả.

Từ căng dán khẩu hiệu, rải truyền đơn, diễn thuyết, chúng tôi được trang

bị vũ khí chuyển thành lực lượng tự vệ chiến đấu của thành phố. Lúc này
lực lượng Cách mạng phát triển ngày càng đông nhưng thiếu thốn đủ thứ,
thiếu lương thực, thuốc men, thiếu chăn màn quần áo và nhất là thiếu súng
đạn, rất cần cho cuộc chiến đấu sắp đến gần. Một hôm chúng tôi có việc
qua khu vực Hỏa Lò, phố Hàng Bông, Thợ Nhuộm, thấy từ khu kho quân
nhu của Pháp, nay Nhật cai quản có một đoàn xe nhà binh đi ra chở đầy ắp
những thứ mà Cách mạng đang cần, anh Lê Thám nảy ý định:

- Ta phải tìm cách đột nhập vào trong đó.

- Để làm gì - Tôi ngây thơ hỏi.

- Để lấy những thứ mà chúng ta đang cần. - Đưa mắt đảo nhanh bốn phía

đề phòng có kẻ theo, anh bảo dừng lại, hạ thấp giọng. - Những thứ không
phải cho chúng mình mà còn tiếp tế lên cho anh em mình ở chiến khu giải
phóng Thái Nguyên, Tuyên Quang.

- Nhưng làm cách nào? - Tôi hỏi. Liền đó như muốn reo lên, nhưng

đường phố người qua lại rất đông, lẫn vào đó có cả lính Nhật, nên tôi hạ
giọng. - Đóng giả lính bảo an(1).

(1) Lính người Việt do Nhật tổ chức sau đảo chính Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.