sự, về các chủ trương xây dựng cơ sở, phát động quần chúng đấu tranh thực
hiện phương châm hai chân, ba mũi đánh bại âm mưu xâm lược của kẻ thù,
giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Những ngày như thế chúng tôi
cảm thấy như mình được sống trên mảnh đất của chính mình, mảnh đất có
chủ quyền, được thở hít không khí tự do, được sưởi ấm tình cảm đồng đội
đồng chí, được hàn huyên, tâm sự, được tĩnh tâm và thư giãn.
Quá khứ sáng chói, tự hào, lại giữ vị trí then chốt trong hiện tại mảnh
đất đang thực sự là nguồn, là gốc của một điểm tựa, một thế trận vững chắc
về chính trị, tinh thần và cả vật chất; nó là nơi để ta tạo lực, tạo thế, tiến lên
giành thắng lợi hoàn toàn cho cuộc chiến đấu.
Rõ ràng để kẻ thù đánh phá nhằm vô hiệu hóa mảnh “đất thánh” này là
một xúc phạm không thể chấp nhận!
Tuy biểu hiện có khác nhau, nhưng các cán Bộ chỉ huy sư đoàn chúng
tôi đều có một suy nghĩ, một tâm tư chung như vậy trước khi vào trận.
Trong 1/1967, sau khi được bổ sung quân số, vũ khí, tiến hành học tập
Nghị quyết Bộ Chính trị, Nghị quyết 4, Trung ương Cục củng cố quyết tâm
chiến đấu, rút kinh nghiệm đánh bại cuộc hành quân Át-tơn-bo-rơ, phân
công cán bộ sư đoàn, trung đoàn đi nghiên cứu thực địa, chuẩn bị phương
án chiến đấu trên các điểm chọn sẵn theo quyết tâm chiến địch của Bộ tư
lệnh Miền.
Thực hiện hướng dẫn bổ sung của cơ quan tác chiến cấp trên, hình thành
thế đánh của bộ đội chủ lực, chúng tôi điều chỉnh cho các đơn vị vào các
trọng điểm dự kiến địch sẽ đổ quân cụm lại hoặc hành quân qua.
Trung đoàn 1 đang tham gia chống cuộc hành quân Gat-xđen ở tây
đường 12 chuyển về đứng chân tại khu vực đường 4 phối hợp với du kích
cơ quan, bộ đội địa phương đánh nhỏ lẻ ở tây đường 4 đến đường 22, sẵn
sàng phối hợp với Trung đoàn 2, Trung đoàn 16 đánh một số trận tập kích