CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 232

Mặc dầu người vẫn còn đang mệt, nhưng đụng đến một vấn đề tâm đắc

còn nóng hổi, tôi say sưa kể lại những điều mình chứng kiến quá trình đối
mặt với kẻ thù trong một tình thế cực kỳ hiểm nghèo. Không khí buổi gặp
mặt thân mật mà trầm lắng, tất cả đều chăm chú dõi theo tôi kể, với gương
mặt rạng rỡ như để chia vui với người trong cuộc.

Bỗng có một anh bạn cắt ngang, chậm rãi xen vào một ý kiến thật lòng:

- Theo dõi những ngày đầu của cuộc hành quân, mình nghĩ chỉ cần quân

ta ra khỏi vòng vây của địch một cách an toàn là thắng lợi rồi.

- Thoát đấy chứ! Ra đến tận Hà Nội. - Tôi nói vui.

- Ra hẳn chứ. - Bạn hỏi tiếp.

- Ra nhận nhiệm vụ mới, để lại vào. - Tôi trả lời.

Xin được trở lại câu chuyện đang kể.

Như trên đã trình bày, chúng ta đánh địch không bằng kiểu dàn trận,

phân tuyến, mà bằng thế trận chiến tranh nhân dân với ba thứ quân rất đặc
biệt, nếu không nói là độc đáo. Khi 45.000 quân địch với hàng ngàn xe,
pháo hình thành vòng vây tiến vào căn cứ, có các mũi đổ bộ bất ngờ bằng
máy bay lên thẳng, thọc sâu bằng bộ binh kết hợp với xe tăng, xe bọc thép
vu hồi vào phía sau, đánh qua các khu vực, đến tận tọa độ đặt cơ quan
Trung ương Cục mà các phương tiện trinh sát của chúng đã ghi sẵn.

Nhưng trước mắt quân Mỹ chỉ là những lán nhỏ không người, quanh đó

là những hầm hào và những bãi mìn, là những đơn vị du kích cơ quan bí
mật ém sẵn, nếu quân Mỹ vượt quá giới hạn cho phép là nhận lãnh nguy
hiểm.

Ngay từ phút đầu đặt chân đến các mục tiêu được giao, quân Mỹ vốn

chủ quan ngạo mạn đã hoang mang sợ hãi, bởi đâu cũng có trận địa của đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.