CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 307

trung. Đoàn khảo sát thực địa đã lên đường. Lúc này đang là những ngày
cuối tháng 7, thời gian chuẩn bị không nhiều, theo dự kiến của chúng tôi,
chậm nhất thượng tuần tháng 8 là phải khởi sự.

Không thể chậm hơn, bởi lẽ không thể để Trung đoàn 209 “gồng mình”

lâu quá tự mình giữ trận địa chốt chặn, như thế áp lực địch ở Tàu Ô sẽ tăng
lên quá sức chịu đựng của anh em, thế trận có thể xấu đi. Mặt khác cũng
cần tranh thủ lúc tối trời, nhất là đơn vị đặc công được giao nhiệm vụ pháo
kích Lai Khê, để khi tuần trăng đến sẽ có điễn biến phức tạp khó lường.

Tôi lại tiếp Đàm Văn Ngụy sau khi dẫn đoàn cán bộ đi quan sát thực địa

vùng tuyến sau của địch trở về. Hình hài vẫn thế, người gầy xương xương,
da xanh mai mái. Nhưng gương mặt tươi tỉnh, cười nói cởi mở, như có tin
vui mới nhận.

Sau khi báo cáo, như là trình bày những thu lượm của mình về cảnh vật

vừa lạ vừa quen của vùng nam Chơn Thành qua Bầu Lồng đến bắc Bầu
Bàng, sư đoàn trưởng Đàm Văn Ngụy nêu nhận xét: ở đây mật độ địch dày
đặc, ngoài quân đồn trú, là lực lượng hậu cần của sư đoàn 25, làm nhiệm vụ
vận tải lên phía trước với số lượng xe cộ nhiều, chúng nối đuôi nhau lên
xuống ngày đêm như mắc cửi; nhộn nhịp như đường số 5 Hà Nội - Hải
Phòng. Đề nghị Tư lệnh cho đơn vị được chuyển dịch đội hình xuống phía
nam, kịp thời tiến công càng sớm càng tốt, vì địch đông, nhưng chúng chủ
quan, nghênh ngang lắm!

- Lực lượng là bao nhiêu? - Tôi thăm dò.

Đàm Văn Ngụy trả lời:

- Báo cáo tư lệnh, một trung đoàn.

- Đồng ý. - Tôi trả lời. - Nhưng trước khi Bộ tư lệnh chính thức quyết

định, tôi cần được tận mắt thấy địch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.