CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 448

Hai chúng tôi chia tay nhau trong lưu luyến mặc dầu thời gian tới, đều

có điều kiện thường xuyên gặp nhau.

Lúc này tôi mới có phút xả hơi, được nhìn quang cảnh một cái “dinh”,

một địa danh quen thuộc với tất cả cán bộ, chiến sĩ có mặt trên chiến
trường, nhất là chiến trường Đông Nam Bộ - vì trước đó lúc 10 giờ ngày 30
tháng 4 nó vẫn là sào huyệt cuối cùng của quân thù. Điều dễ thấy căn dinh
mang dáng dấp một đồn binh, một trại lính. Có tới ba hàng rào và công sự
ngăn cách với bên ngoài; trong vườn dinh vẫn còn lều lán của binh sĩ địch
canh phòng, xe bọc thép và súng phòng không chĩa ra tứ phía.

Được biết Dương Văn Minh và nội các của ông ta từ sáng đến giờ chưa

có gì vào bụng, nhưng vẫn lấm lét sợ hãi không dám ngỏ lời.

Tôi chủ động nói với họ:

- Các ông có thể báo người nhà đem cơm tới, từ sáng đến giờ, đói chịu

sao được.

Họ lễ phép cúi đầu, hai tay chắp cám ơn, đưa mắt nhìn trộm tôi. Tất cả

đều cung kính, thưa bẩm vì thấy tôi tóc ngả hoa râm họ cho là tướng chỉ
huy (khi gặp bất cứ chiến sĩ nào của ta họ đều hỏi như thế).

Đêm ấy tôi cùng cán bộ, chiến sĩ nằm ngoài hiên căn dinh, trên nền gạch

lát hoa thật mát. Lo toan chiến tranh đã qua đi, thành phố về khuya yên tĩnh,
không gian thoáng mát. Vậy mà cứ thao thức hoài mặc dầu những ngày dài
vừa qua kể từ chiến dịch Đường 14 - Phước Long, chẳng đêm nào tôi được
ngủ trọn vẹn. Gần đây, kể từ 26/4/1975 đều đói ngủ, mà vẫn cứ chong mắt
với những suy nghĩ miên man. Nằm tại dinh “Độc lập” thật rồi mà cứ thấy
ngỡ ngàng như mơ. Khi được tin chiến dịch mang tên Bác, cái vui mừng,
cái xúc động rộ lên, tiếp sức mạnh để đi vào nhiệm vụ rồi tan nhanh vào
trong công việc. Từ cảng Nhà Rồng Bác ra đi tìm đường cứu nước đến khi
trở về, thành phố đã bị quân xâm lược trở lại chiếm đóng lần thứ hai, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.