CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 96

- Đúng! - Anh Thanh nhấn mạnh. - Trong công cuộc chống ngoại xâm

của dân tộc, không thấy sự kiện lịch sử nào kết thúc thắng lợi bằng đánh
nhỏ. Nếu không có trận Bạch Đằng Giang lần thứ nhất do Ngô Quyền chỉ
huy thì làm sao quân Nam Hán chịu thua, chấm dứt hơn một nghìn năm
nước ta bị Bắc thuộc, mở đầu kỷ nguyên độc lập dân tộc. Nếu không có trận
phản công chiến lược của nhà Trần ở Bạch Đằng Giang, thì làm sao đánh
bại được ý chí xâm lược lần thứ ba của quân xâm lược Nguyên - Mông.

Anh Trần Văn Trà lại nêu tiếp loại ý kiến thứ hai của số đông cán bộ

quân sự, với lý lẽ ở An-giê-ri người ta có trung đoàn đâu mà vẫn thắng
Pháp. Vì vậy không nên xây dựng chủ lực tốn kém lắm, hiện đã có mấy
trung đoàn nhưng đánh chác có ra gì(?!)

Đúng là ở chiến trường Nam Bộ suốt thời kỳ kháng chiến chống Pháp,

mãi đến trước khi xảy ra chiến dịch Bình Giã về tổ chức chủ lực có lúc cao
nhất là trung đoàn nhưng rất ít nên thực tế chiến đấu chưa đánh đội hình
trung đoàn bao giờ chỉ sử dụng tiểu đoàn là phổ biến, vì thế mới có tiểu
đoàn 307 oai hùng biết mấy. Đến đây tự nhiên anh quay sang tôi vỗ vai hỏi:

- Ngoài đó các anh có nghe trận thắng Ấp Bắc và Đường Long chưa?

- Có! Chúng tôi đều được thông báo kịp thời, riêng trận Ấp Bắc được

thông tin cụ thể hơn. - Tôi trả lời.

Anh Trà lại tiếp:

- Đúng là hai trận thắng này đều có ý nghĩa về mặt chiến thuật, thắng lợi

là quá rõ, nhưng trong nội bộ chúng ta cần phải nhận chân vấn đề - thắng
nhưng không có chủ lực nên không diệt gọn được địch. Gần đây như chiến
dịch Bình Giã cũng vậy, lần đầu Đông Nam Bộ đánh cỡ trung đoàn, diệt
được nhiều địch, nhưng không tạo được thế, vì chủ lực ta còn yếu. Thôi, đó
là chuyện cũ, kể để các anh nghe về những bước thăng trầm trong việc tạo
lực của Nam Bộ, nghĩ là thấy thấm và tiếc. Nếu sớm nhận thức được vấn đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.