CHẶNG ĐƯỜNG MƯỜI NGHÌN NGÀY - Trang 99

- Báo cáo anh! Đánh nhỏ phải là cỡ trung đoàn, sư đoàn. Đã là chủ lực

theo tôi nghĩ phải đánh cỡ đó.

Anh Thanh nói:

- Đây là một ý kiến. Để có cơ sở, chúng ta chuẩn bị đi dự tổng kết chiến

dịch Bình Giã.

Hai ngày sau vẫn bằng phương tiện xe đạp, chúng tôi cùng anh Thanh từ

bắc Tây Ninh men theo bắc Bình Dương. Khi qua Dầu Tiếng anh em công
nhân cao su dùng ô tô đưa qua đường 13. Dừng lại ở Bến Bung vào một nhà
hàng uống nước, thấy có hai lính ngụy đang ngà ngà say, súng để bên, đầu
ngả vào cô chiêu đãi viên. Dân lính, địch ta đụng nhau, có khi lính ngụy
đoán biết có “Việt cộng” đi lẫn trong dân nhưng cho qua vì chúng cũng
muốn êm. Dọc đường người xe đi lại tấp nập không khác mấy cảnh ta bắt
gặp trên các nẻo đường thuộc vùng tự do Thái Nguyên, vùng giáp ranh Trại
Cờ, Đức Thắng (Bắc Giang), Nho Quan (Ninh Bình) như hồi kháng chiến
chín năm. Nhưng đây là vùng địch kiểm soát, đồn bốt có ở khắp nơi - Tây
Ninh, Lộc Ninh, Phước Vĩnh, Bến Cát, Lai Khê. Thật khó mà phân biệt
chiến tranh hay hòa bình, vùng ta hay vùng địch. Thế cài răng lược của
cuộc chiến tranh ở đây thật kỳ lạ.

Càng đi càng hiểu địa lý đất nước thật phong phú và đa dạng.

Nam Bộ đồng ruộng thẳng cánh cò bay, ngút tận chân trời, nhưng Đông

Nam Bộ lại là rừng đại ngàn. Lại nhớ về buổi anh Văn gặp báo dự kiến của
Thường vụ Quân ủy Trung ương xếp tôi vào danh sách những người được
cử vào chiến trường Nam Bộ.

- Báo cáo anh tôi quen hoạt động ở rừng núi.

Chưa kịp trình bày nguyện vọng xin được vào Khu 5 hay Tây Nguyên

hợp hơn, thì anh Văn hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.