Vài phút sau, việc phải nói đã nói xong hết, anh ta lấy ra danh sách lớp,
bắt đầu điểm danh.
Du Nhiên thở phào một cái, may quá, may quá, may mà hôm nay có đi,
thật là ông Trời giúp đỡ, nếu bị gã này để mắt đến thì không biết gió tanh
mưa máu gì đang chờ cô nữa.
Đang may mắn được đến một nửa, một câu của anh chàng kia khiến cho
mồ hôi lạnh trên từng lỗ chân lông của Du Nhiên tuôn ra như suối.
“Cuối cùng, tôi sẽ tổng kết lại về công tác điểm danh của tháng trước.”
Anh ta cầm sổ điểm danh đi xuống bục giảng, đi thẳng về hướng của Du
Nhiên.
“Tuần thứ nhất, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
Anh ta dừng lại bên cạnh chỗ ngồi của Du Nhiên.
“Tuần thứ hai, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
Anh ta đưa tay ra, làm như vô ý gõ lên mặt bàn của Du Nhiên.
“Tuần thứ ba, Lý Du Nhiên vắng mặt không lý do.”
“Cạch, cạch, cạch, cạch.” Những ngón tay trắng như ngọc của anh ta
không nhanh không chậm, nhàn nhã, thích thú.
“Tuần thứ tư… Người vắng mặt không lý do, Lý Du Nhiên.”
Trong chữ “Nhiên” cuối cùng kia, có thể nói là tràn đầy hàm ý.
Du Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với anh chàng kia.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cô, nói với cô câu nói đầu tiên kể từ khi
bọn họ gặp nhau: “Giới thiệu một lần nữa, tôi là giảng viên của em, Khuất