CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 612

Du Nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ, đôi má cô nhất thời ửng

đỏ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Mẹ biết nói vậy rất kỳ lạ, thật ra, ngay từ khi hai con còn bé, mẹ và bố

con đã thương lượng có nên nói cho các con biết chuyện các con không có
quan hệ huyết thống hay không. Con biết không? Ý của bố con là hy vọng
các con có thể là một đôi thanh mai trúc mã, vô tư lớn lên bên nhau, hy
vọng các con kết hôn, hy vọng Thừa Viễn có thể vĩnh viễn chăm sóc con.
Nhưng mẹ đã khăng khăng giấu diếm, bởi vì…” Bạch Linh hạ tầm mắt:
“Mẹ không thật sự hy vọng lại có dính dáng gì tới nhà họ Cổ.”

Du Nhiên cúi đầu, nhìn đôi giày vải của mình, trên đó có dính chút bụi.

“Nhưng mẹ không ngờ rằng, hai con vẫn…” Bạch Linh cố gắng lựa

chọn từ ngữ: “Thật ra, như vậy cũng tốt. Du Nhiên, mẹ nhìn ra được Thừa
Viễn rất thích con, nếu con cũng bằng lòng, mẹ và bố con rất vui nếu hai
con ở bên nhau.”

“Mẹ…” Du Nhiên cắn môi, lắc đầu.

“Đương nhiên, chuyện này phải xem ý của con.” Bạch Linh nhìn về

phía phòng phẫu thuật, cái đèn đỏ vẫn phát sáng: “Thế nhưng, Du Nhiên à,
nếu Thừa Viễn ở bên con, thằng bé sẽ rất vui vẻ.”

Du Nhiên không trả lời, chỉ nhìn giày của mình, trong lòng cũng hỗn

loạn, quấn quýt như đám dây giày kia.

Bởi vì thời gian phẫu thuật khá dài nên Bạch Linh về nhà mang cơm

đến cho Du Nhiên, một mình Du Nhiên ngồi trên dãy ghế bên ngoài phòng
phẫu thuật.

Thật ra, sâu trong tim, trải qua liên tiếp những chuyện mấy ngày nay,

Du Nhiên đã không còn hận Cổ Thừa Viễn như trước nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.