Du Nhiên vẫn chịu trách nhiệm chăm sóc anh ta, trải qua sự kiện lần
này, Cổ Thừa Viễn biến thành một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, Du
Nhiên thật sự không thể rời khỏi anh ta nửa bước.
Nhưng trong lúc bận rộn, Du Nhiên cũng không còn thời gian rảnh rỗi
để nhớ về một số việc, nhớ tới một số người nữa.
Về chuyện cái nhẫn, Du Nhiên không biết phải nói thế nào, vì vậy cô
chọn cách im lặng.
Mấy tuần sau, cuối cùng Cổ Thừa Viễn cũng được xuất viện, dưới sự
chăm sóc hết lòng của Du Nhiên và tác dụng của canh bồi bổ của Bạch
Linh, dường như anh ta còn béo hơn một chút.
Như vậy mới hợp với chiều cao của anh ta.
Mối quan hệ của bọn họ là một loại quan hệ hoàn toàn mới, hòa lẫn giữa
tình thân và sự ăn ý từ nhỏ.
Nhưng đôi khi, sẽ tăng thêm một chút mờ ám – người tăng thêm thường
là Cổ Thừa Viễn.
Bọn họ thường nói đến thời gian khi còn bé – anh ta đi xe đạp, cho cô
ngồi phía sau, đưa cô đi mua bánh kem; tháng Ba, anh ta làm một con diều
cho cô, sau đó hai người tới sườn núi bên cạnh thả diều; ngày hè, anh ta
đưa cô tới bờ sông, cùng nhau bắt tôm cá.
Quãng thời gian vui vẻ đó dường như được ôn lại một lần qua những lời
kể.
Chỉ là, mỗi khi Cổ Thừa Viễn nói đến năm hai người hẹn hò, Du Nhiên
sẽ chuyển trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.
Ngoài ra, cô cũng tránh chuyện về chiếc nhẫn.