Hất tay anh ra, Du Nhiên không hài lòng: “Leo tường chỉ là nói đùa
thôi, cũng không phải sự thật, anh không thể có lòng tin vào em một chút
sao?”
“Có cho em cũng không dám trèo tường.” Khuất Vân đẩy xe mua sắm
đi về phía trước.
“Vậy vì sao không cho em nhìn trai đẹp?” Du Nhiên hỏi.
Khuất Vân tiếp tục đẩy xe đi về trước, bóng người cao lớn thẳng tắp.
“Anh không nói em sẽ không đi.” Du Nhiên đứng tại chỗ, bắt đầu chơi
xấu.
Bước chân của Khuất Vân không ngừng, chỉ có một câu nói nhẹ nhàng
bay tới: “Nếu không để ý, ai quản em nhìn ai làm gì?”
Du Nhiên ngẩn người, một lát sau, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Nếu không để ý cô, hơi đâu rảnh rỗi quản cô có nhìn trai đẹp hay
không?
Khuất Vân đi cũng không nhanh, phụ nữ có thai là cô hai ba bước đã có
thể đuổi kịp.
Thật ra Du Nhiên cũng đã làm như vậy, cô khoác lấy tay anh, chậm rãi
đi về phía trước.
Nói thế nào nhỉ, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chọn phải một con thú,
tuy khó đối phó, nhưng ít nhất… đây là con thú yêu cô và cô cũng yêu.
Vậy là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Du Nhiên ôm cánh tay Khuất Vân thật chặt.