Bởi vậy, Khuất Vân quả quyết đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ của Lý Du
Nhiên.
Mềm mại, mang theo chút vị ngọt.
Đó là cơ thể của Lý Du Nhiên
Lúc đó, tâm tình của anh thoáng một cái đã trở nên tốt đẹp hơn nhờ chút
hành động nho nhỏ của Lý Du Nhiên.
Dường như cô ấy nghe một quân sư quạt mo nào đó, bắt đầu tạo ra
chuyện xấu giữa chính mình và Long Tường.
Mặc dù Lý Du Nhiên cố gắng giảm thiểu số lần gặp mặt anh, cố gắng ra
vẻ lạnh nhạt, cố gắng ra vẻ đã thay lòng đổi dạ, nhưng anh vẫn nhìn ra
được mánh khóe của cô ấy.
Bởi vì, ánh mắt cô ấy nhìn anh vẫn hung ác muốn ăn tươi nuốt sống anh
như trước.
Không giả được.
Khuất Vân nhàn nhã đứng một bên, xem vở kịch do cô ấy đạo diễn.
Nói đến đây, tuy Lý Du Nhiên không đấu lại được anh, nhưng đối phó
với Long Tường lại tuyệt đối có nhiều thủ đoạn độc ác, Khuất Vân nhìn mà
thấy thích thú.
Vì vậy, anh cũng phối hợp một chút, khiến Lý Du Nhiên cho rằng anh
đã thật sự ăn giấm chua, mà còn là giấm chua Sơn Tây lâu năm.
Sau đó, Khuất Vân gọi điện bảo Lý Du Nhiên tới nói chuyện, nhìn vẻ
đắc ý đang cố gắng kìm nén trên mặt cô ấy, anh cũng cố nín cười, nói:
“Chúng ta chia tay đi.”