CHÀNG GIẢNG VIÊN CẦM THÚ CỦA TÔI - Trang 91

Nhưng Du Nhiên biết, nếu lúc này trên trời có một chiếc trực thăng

chụp lại hình ảnh mình đang đứng trên đỉnh núi, sau này nhìn lại, nhất định
sẽ chân mềm tay run.

Cũng giống như khi cô kích động nói với Khuất Vân câu “chúng ta thử

xem sao đi”, sau đó Du Nhiên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc về hành
động đó của mình.

Nhưng nếu cho cô chọn lại một lần nữa, cô vẫn chọn leo lên đỉnh núi,

cũng vẫn chọn đưa ra đề nghị hẹn hò với Khuất Vân.

Có lẽ tình yêu và leo núi Hoa Sơn giống nhau, chưa thấy quan tài chưa

đổ lệ.

Trong ánh trời chiều, Du Nhiên và Khuất Vân dừng lại, nơi này là địa

điểm ngắm mặt trời mọc rất tốt, tiếc rằng bây giờ đã là buổi chiều, chỉ có
mặt trời lặn.

Du Nhiên nhìn những dãy núi xanh ngắt đan xen vào nhau phía xa xa,

nhìn những đám mây ngũ sắc đẹp không tả xiết trên bầu trời, không hiểu vì
sao, một luồng khí ngưng tụ trong lòng, bùng nổ, Du Nhiên không cách nào
khống chế, đành phải đưa hai tay lên miệng, hô lớn về phía xa: “Tên khốn
kia… Em thích anh!!!”

Ráng chiều ngày càng dày đặc, những tia sáng nhiều màu chiếu xuống,

chuyển động trong đôi mắt Khuất Vân.

Hô xong, Du Nhiên quay lại, bình tĩnh nói: “Tên khốn mà em nói chính

là anh.”

“Tôi biết.” Khóe miệng Khuất Vân giật giật, dường như… đang mỉm

cười.

“Vậy anh không đáp lại cái gì sao?” Du Nhiên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.