CHÀNG NGỐC - Trang 564

vào được. Mỗi buổi sáng cũng mặt trời xán lạn ấy mọc lên, mỗi buổi sáng,
cái cầu vồng ấy vẽ trên thác nước đổ; chiều đến, đỉnh núi tuyết cao chót vót
ở chân mây cuối trời ấy vẫn sáng bừng lên với ánh lửa đỏ tía; mỗi “con
muỗi tí hon vo ve quanh hắn dưới nắng mặt trời đều dự phần trong bản hợp
tấu này, nó biết chỗ của nó, nó yêu mến chỗ đó và nó được hạnh phúc”.
Mỗi cọng cỏ đều lớn lên và sung sướng! Mỗi vật sống đều có đường đi của
nó và chúng biết con đường đó, mọi vật sống ra đi với lời ca và trở về trong
tiếng hát; chỉ có chàng là không biết gì hết, không hiểu chút gì về con
người lẫn âm thanh trong cõi tạo đó, chàng là một khách lạ hoàn toàn và là
một kẻ lẻ loi bị gạt ra ngoài cuộc. Ôi, đã hẳn là lúc đó chàng đâu có nói lên
được những lời lẽ đó hay đưa ra được vấn nạn của chàng, chàng câm nín
mà chịu đựng; nhưng giờ đây, chàng tưởng như chàng quả đã nói lên được
những lời lẽ này vào lúc đó rồi, cũng chính những lời những tiếng này, và
chính Ippolit kia đã thuổng cái tiếng “muỗi” của chàng, đã mượn chính
ngôn từ và nước mắt của chàng vào lúc đó nữa. Chàng chắc chắn như vậy,
và không hiểu tại sao tư tưởng đó đã khiến tim chàng đập mạnh…

Chàng thiếp đi trên ghế đá, nhưng nỗi xao xuyến vẫn đuổi theo chàng

trong giấc ngủ. Ngay trước lúc thiếp đi, chàng nhớ lại rằng Ippolit dám đi
giết mười mạng người lắm, và chàng mỉm cười cho ý tưởng vô lý ấy.
Chung quanh chàng đằm đằm một cõi yên lặng rực rỡ trong suốt, chỉ thỉnh
thoảng xao động khe khẽ bởi tiếng lá rì rào, tiếng run của lá hình như còn
khiến cho vạn vật chung quanh chàng thêm tĩnh mịch và quạnh hiu hơn
nữa. Chàng thấy bao nhiêu là giấc mơ, các giấc mơ đều lộn xộn, rối rắm
làm chàng giật mình và run rẩy từng phút một. Cuối cùng, một người đàn
bà đến bên chàng, chàng biết nàng, chàng biết nàng cho đến đỗi đau đớn vì
chàng biết lúc nào chàng cũng có thể gọi đúng tên nàng, chỉ đúng ra nàng
được, nhưng lạ lùng làm sao, gương mặt nàng lại có vẻ khác hẳn gương
mặt mà chàng đã từng quen biết, và chàng cảm thấy vô cùng bất nhẫn
không muốn chấp nhận rằng nàng là người đàn bà kia. Gương mặt này đầy
nỗi ân hận và kinh hoàng cho đến nỗi có cảm giác đó là một kẻ trọng phạm
vừa mới nhúng tay vào một tội ác khủng khiếp nào đó. Một hạt lệ run run

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.