CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 418

Chương thứ nhất

1.

Bây giờ là chuyện khác hẳn.

Tôi cứ luôn luôn bảo “nói đến chuyện khác”, “nói đến chuyện khác”,

song tôi toàn kể về bản thân mình. Trong khi tôi tuyên bố hàng ngàn lần
rằng tôi hoàn toàn không muốn miêu tả bản thân; và đúng là tôi không
muốn khi bắt đầu ghi chép: tôi quá hiểu rằng bạn đọc chẳng cần đến tôi.
Tôi miêu tả và muốn miêu tả những người khác, chứ không phải miêu tả
tôi; còn nếu tôi cứ hiện ra như một điểm nhấn, thì đó là sai lầm đáng buồn,
bởi lẽ không thể bỏ qua, dù tôi có muốn hay không. Cái chính là bằng việc
say sưa miêu tả các trò phiêu lưu của mình, tôi tạo cớ cho người ta nghĩ
rằng bây giờ tôi giống hệt ngày trước. Bạn đọc hẳn còn nhớ, tôi đã mấy lần
thốt lên: “Ôi, giá như có thể thay đổi chuyện trước đây, được làm lại hoàn
toàn!” Tôi không thể thốt lên như vậy, nếu như bây giờ tôi không thay đổi
hoàn toàn và không trở thành một người khác hẳn trước kia. Điều đó quá
rõ; mong sao có ai hiểu cho rằng tôi rất chán ngán khi đang ghi chép chốc
chốc cứ phải đưa ra lời xin lỗi hoặc rào đón!

Xin đi vào đề.

Sau chín ngày bất tỉnh, tôi thức dậy như được tái sinh, song chưa được

uốn nắn; sự tái sinh của tôi là ngớ ngẩn, nếu xét theo nghĩa rộng, tất nhiên,
và giá là bây giờ, thì chuyện sẽ không như thế. Ý tưởng, nghĩa là tình cảm,
vẫn là (như hàng ngàn lần trước) rời bỏ họ hoàn toàn, song khác trước ở
chỗ bây giờ nhất định tôi phải bỏ đi, chứ không phải chỉ là dự định. Tôi
không muốn trả thù bất cứ ai, tôi hứa như vậy - dù tôi giận tất cả mọi
người. Tôi chuẩn bị bỏ đi không nguyền rủa, không chê trách, bằng chính
sức mình, không lệ thuộc vào bất cứ ai trên thế giới này. Chút nữa thì tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.