CHÀNG THIẾU NIÊN - Trang 419

dàn hòa với hết thảy mọi người trên thế gian! Tôi ghi lại ước vọng của tôi
hồi đó không phải như một ý nghĩ, mà như một cảm giác rõ rệt. Tôi chưa
muốn nói rõ khi còn nằm liệt giường, trong phòng của Versilov mà mọi
người dành cho tôi. Tôi đau đớn nhận thức sự bất lực hiện tại của mình:
nằm trên giường không phải một con người, mà là một cọng rơm, và không
phải chỉ vì bệnh tật - điều đó mới đáng giận chứ! Và từ trong đáy lòng tôi
dâng lên một sự phản kháng mạnh mẽ xuất phát từ một cảm giác thách thức
đầy ngạo mạn nào đó. Trong cả đời mình, tôi không nhớ có bao giờ tôi lại
tràn ngập cảm giác ngạo mạn, như những ngày tôi đang hồi phục ấy, nghĩa
là khi tôi còn đang như một cọng rơm trên giường.

Nhưng tạm thời tôi im lặng và quyết định không suy nghĩ gì vội! Tôi

cứ quan sát kỹ nét mặt mọi người, cố đoán xem những gì mình cần. Rõ
ràng cả họ cũng không muốn hỏi han gì và họ chỉ nói với tôi những chuyện
xa lạ. Tôi vừa thích vừa bực về điều đó, tôi sẽ không giải thích mâu thuẫn
ấy. Tôi thấy mặt Liza ít hơn thấy mẹ tôi, tuy ngày nào nó cũng đến chỗ tôi,
thậm chí một ngày hai lần. Qua câu chuyện đứt quãng và qua dáng vẻ của
họ, tôi kết luận rằng Liza đang bận túi bụi, rằng nó thường xuyên vắng nhà
vì phải đi lo liệu việc riêng của mình: chỉ một ý nghĩ nó có “việc riêng” đã
khiến tôi tự ái; song tất cả cái đó chỉ là cảm giác đau đớn thể xác, không
đáng miêu tả. Dì Prutkova cũng đến thăm tôi hầu như hàng ngày, và tuy dì
hoàn toàn không thân mật với tôi, song ít ra dì không chửi mắng tôi như
trước nữa, làm cho tôi hơi bực, đến nỗi tôi phải nói: “Dì Prutkova này, khi
nào dì không mắng thì trông dì buồn tẻ lắm”. - “Thế thì tôi không đến với
cậu nữa”, - dì ngắt lời và bỏ đi. Tôi mừng là đã đuổi được một người.

Tôi hành hạ mẹ tôi và hay cáu với bà nhiều nhất. Tôi trở nên háu đói

lạ lùng, nên bữa ăn chậm một tí (mà bữa ăn thì không bao giờ chậm) là tôi
cáu kỉnh. Mẹ tôi không biết như thế nào mới chiều được tôi. Có lần khi mẹ
bưng súp lên và như thường lệ, bón cho tôi ăn, tôi cứ càu nhàu suốt. Và tôi
bỗng bực bội mình “Có lẽ mình yêu mỗi mình mẹ, vậy mà mình cứ hành
tội bà”. Song nỗi bực dọc không suy giảm, đến nỗi tôi phát khóc vì bực; mẹ
tôi lại tưởng tôi khóc vì cảm động, nên cúi xuống hôn tôi. Lúc đó thì tôi cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.