CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 143

thế này, nếu đã gặp một lần thì bất luận thế nào cũng sẽ để lại
ấn tượng sâu sắc. Cậu là loại người mà gặp qua sẽ khó quên, cũng
chẳng thể quên.

Dung mạo anh tuấn, mang theo cảm giác tươi tắn, trẻ trung của

những chàng thiếu niên, cậu rất thích áo sơ mi màu xanh da trời,
mỗi chiếc lại có sắc xanh da trời đậm nhạt không giống nhau,
giống như bầu trời xanh khác nhau của mỗi ngày. Khuy áo luôn
được đóng từ chiếc khuy số ba, cổ áo để hở làm lộ ra làn da khỏe
mạnh và chiếc xương quai xanh rắn rỏi, gợi cảm, rất nhiều nữ
sinh nhìn thấy sẽ không kiềm chế được mà đỏ mặt.

Trên người cậu còn tỏa ra một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, thanh

mát vô cùng dễ chịu.

Bây giờ Bạc Hà đã biết không phải cậu sử dụng nước hoa, mà là

do cậu rất thích ăn kẹo cao su vị bạc hà. Lúc nói chuyện, mỗi chữ cậu
thốt ra đều tẩm đầy hương bạc hà thanh mát.

Khuôn mặt của Tịch Duệ Nam như đã từng quen biết, cả hương

thơm thanh mát của kẹo bạc hà trên người cậu đều khiến Bạc Hà có
sự xáo động trong ký ức, nhưng lại rất mơ hồ, không cách nào nhớ
ra rốt cuộc đã gặp cậu vào lúc nào, ở đâu, chỉ là cảm giác quen thuộc
đó cứ lởn vởn trong đầu, xua cũng chẳng đi.

Thứ cảm giác này, Bạc Hà đã từng tiện miệng nói với An Nhiên:

“Mình cảm thấy Tịch Duệ Nam trông hơi quen, hình như trước đây
đã gặp ở đâu đó rồi.”

An Nhiên nghe thấy liền cười, trêu ghẹo: “Lần đầu tiên Lâm

Đại Ngọc gặp Giả Bảo Ngọc cũng cảm thấy anh ta trông quen quen,
hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Bạc Hà cậu cũng cảm thấy như thế
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.