họ. Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, tập luyện cũng không
mệt.
Buổi chiều mỗi ngày, mở đầu luôn là việc các thành viên của các
đội khởi động chạy bốn vòng, một nghìn sáu trăm mét quanh sân
vận động của trường để làm nóng người, giúp thả lỏng cơ thể, làm dãn
gân cốt, sau đó mới quay về các đội để luyện tập.
Đối với An Nhiên, chạy một nghìn sáu trăm mét chính là việc
khiến cô đau khổ nhất, lần nào chạy cũng sống dở chết dở. Bạc
Hà mạnh hơn cô ấy nhiều, là một trong số rất ít nữ sinh có thể
bắt kịp bước chạy của nam sinh. Ngày nào Bạc Hà cũng được giáo
viên thể dục khen ngợi, còn động viên cô hãy gia nhập vào đội điền
kinh của trường.
Bạc Hà lắc đầu, một trái tim không thể đặt hai nơi, tinh thần
và sức lực của cô chủ yếu vẫn dành cho hội họa, đây chỉ là vì vinh dự
của lớp trong hội thao trường nên tạm thời tham gia thôi. Giáo viên
thể dục rất tiếc nuối, nói một hạt giống điền kinh rất tốt mà
lại không được ươm mầm.
Vì cùng trong đội điền kinh nên Bạc Hà dần dần thân với
Quách Ích, dù sao cũng là bạn cùng lớp. Tốc độ phi thân như gió
trên đường chạy của cậu ta khiến cô kinh ngạc, phải thốt lên thán
phục. Thêm vào đó khi cô luyện tập, giáo viên thể dục luôn bảo Quách
Ích đến hướng dẫn cho cô những kỹ thuật của môn điền kinh. Qua
lại nhiều lần, bọn họ tự nhiên thoải mái nói chuyện, cười đùa.
An Nhiên có tên trong danh sách đội điền kinh nhưng lại thân
thiết với thành viên của đội nhảy sào. Chẳng mấy chốc, đến giáo
viên thể dục cũng biết mục đích tham gia tập luyện của cô là vì cái
khác, luyện tập trên đường chạy chỉ là để đối phó thôi, đội nhảy sào
bên kia vừa bắt đầu luyện tập thì ngay lập tức không thấy bóng