Sáng hôm nay, La Tiểu Sanh vẫn rời giường sớm như thường lệ.
Dậy sớm luôn là thói quen của cô, cũng không phải bởi vì cô không
muốn ngủ, chẳng qua là trong lúc học đại học, cô vốn lấy cớ mình thường
dậy sớm, thuận tiện mang giúp Tần Phong bữa điểm tâm mà thôi. Lâu ngày,
nó thực sự trở thành một thói quen khó sửa.
Khí trời thật tốt, đẩy cửa ra, đâp vào mặt chính là mùi thơm của cỏ non
cùng hoa dại ở trong sân. Quanh năm góc sân này không có người nào
trông nom nên trong góc tường, khe đá đã mọc đầy rêu xanh, nói chi
khoảng đất trống hai bên con đường đá, có không ít những loài cây cô
không biết tên, phía trên là màu xanh biếc, điểm xuyết những bông hoa nhỏ
tinh tế, trắng vàng, hồng tím, đủ các sắc thái khác nhau.
Thấy vậy, La Tiểu Sanh thích thú, nhảy ra khỏi cửa, ngồi xổm xuống,
ngắm nhìn những loài hoa dại trong sân.
Nếu nhìn kĩ, trên ngọn cỏ còn dính lại chút sương đêm, khi nắng sớm
chiếu qua, giống như thấy được một thế giới trong suốt trong hạt sương nho
nhỏ đó.
Cô chợt nhớ tới một đoạn thơ:
Ta đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người ở trên lầu đứng ngắm ta
Trăng sáng tô điểm cửa sổ ta
Ta điểm tô giấc mơ người khác.
Hiện tại cô đang ở đây ngắm nhìn giọt sương, có khi nào có người ở bên
trong giọt sương đang ngắm nhìn cô không?